Không cần đánh nam chính đến mức không xuống nổi giường, chỉ cần để hắn không thắng được nữ chính là đủ.
Nữ chính chắc chắn sẽ không mặt dày đưa ra yêu cầu hai người qua lại.
Nam chính không mang theo nhiều người lắm, nhưng đều là những người rất lợi hại. Nếu cô cứ thế xông ra thì chắc chắn là không được.
Thời Sênh băn khoăn một lát, cuối cùng quyết định đánh ngất họ trước, cô lật tìm trong không gian, tìm được một thứ đồ chơi giống như quả lựu đạn.
Cô đứng ở trên cao, Giang Trần Cảnh đứng ở chỗ thấp. Thời Sênh nhìn họ giây lát, rồi ném thứ đồ chơi giống quả lựu đạn ở trong tay xuống.
Thấy một thứ đen thù lù rơi từ trên cao xuống, người của Giang Trần Cảnh lập tức cảnh giác nhìn qua đó, “Thứ đó… là cái gì vậy?”
“Xì…”
Khói đen nhanh chóng lan ra, mấy người vội vàng tản ra đằng sau, nhưng vẫn không kịp, tất cả mọi người bao gồm cả Giang Trần Cảnh đều ngã xuống.
***
Khi Thời Sênh quay lại, Phương Tiểu Huân và đối phương vẫn chưa thương thảo xong.
Sao lại ăn ý quá như vậy chứ.
Thời Sênh ngồi lên sân thượng, cầm kính viễn vọng nhìn cảnh tượng phía dưới. Phương Tiểu Huân và người bán cuối cùng cũng đi đến giai đoạn kiểm tra hàng.
Bọn họ giao dịch một lô súng ống. Thế lực của Phương Tiểu Huân cần kiểu súng ống như vậy, nhưng nguồn tài nguyên ở nước ngoài cách quá xa, không dễ gì đưa về nước được, chi bằng đi mua trực tiếp.
Đúng vào lúc Phương Tiểu Huân kiểm tra hàng, đột nhiên từ phía xa vang lên tiếng động lớn.
Tất cả mọi người lập tức chuẩn bị vũ khí.
“Cảnh sát đây, không được động đậy.”
Cảnh sát biết đã bại lộ, nên xông ra từ chỗ ẩn nấp.
Không hét thì thôi, vừa hét lên đã có người nổ súng, tiếng súng lập tức liền thành một mảng.
Sắc mặt Phương Tiểu Huân khó coi dẫn người của mình rút lui.
Tôi Là Người Báo Án: Chúng chạy ra đằng sau rồi.
Thời Sênh còn cực kỳ tỉ mỉ gửi kèm một tấm ảnh.
Tô Diệp Diệp: …
Tô Diệp Diệp rất muốn trả lời cô một câu, cô quá chu đáo rồi.
Nhưng bây giờ còn không có thời gian trả lời. Cô ta nhanh chóng chuyển thông tin này cho các đồng đội, còn độ tin cậy đến đâu thì đó là chuyện để sĩ quan chỉ huy biệt đội suy nghĩ rồi.
Phía cảnh sát cũng hơi nghi ngờ, đây rốt cuộc là cạm bẫy hay là cú lừa đảo đây?
Cho nên họ không lập tức đuổi theo mà dốc toàn lực tập trung truy đuổi đám người bán súng.
Thời Sênh nhìn thấy họ hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, đành phải tự mình ra tay.
Cô nhảy từ trên sân thượng xuống, nhanh chóng áp sát chiếc xe đạn dược đó, lấy vũ khí đuổi theo Phương Tiểu Huân.
“Tách ra.” Phương Tiểu Huân ra dấu tay, đám người đi cùng cô ta lập tức chia nhau ra.
Những người khác cũng rất ăn ý, không nhiều lời mà tự chọn phương hướng cho mình rồi biến mất trong màn đêm.
Phương Tiểu Huân xông thẳng về phía trước, đúng lúc cô ta chạy ra khỏi khu chờ di rời thì đồng tử đột nhiên ngưng trệ, nhanh chóng phanh xe lại.
Trong bóng đêm tối tăm, cô ta không nhìn rõ được người, nhưng trực giác mách báo cô ta dáng người đó chính là Lạc Thù.
Tại sao cô ta lại ở đây?
“Ái chà, đang bận chạy tháo mạng à?” Giọng nói nhẹ nhàng từ phía đó truyền tới.
“Là cô sao?” Phương Tiểu Huân cắn răng. Cô ta không thể ngờ được rằng chuyện ngày hôm nay lại có một Lạc Thù chạy ra đây thế này.
Thời Sênh khoanh tay, ngữ khí tùy tiện giống như tôi chỉ ăn của cô một quả táo thôi mà, “Tôi chỉ báo cảnh sát thôi, những chuyện khác không liên quan đến tôi.”
“Làm sao cô biết chuyện?” Chỉ có mấy người biết thời gian họ giao dịch, những người cô ta tin tưởng tuyệt đối sẽ không phản bội cô ta, vậy thì Lạc Thù kia làm sao biết được tin tức?
Từ phía bên bán vũ khí sao?
“Bấm đốt ngón tay tính quẻ.” Thời Sênh rút súng ra, đột nhiên giơ lên, không hề do dự bóp cò: “Bằng!”
Phương Tiểu Huân kinh hãi, hạ thấp người xuống, lăn một vòng dưới đất, ẩn nấp đằng sau kiến trúc bên cạnh.
Cô ta lại dám nói ra tay là ra tay ngay, suýt nữa thì không phản ứng lại kịp.
Phương Tiểu Huân nhanh chóng rút súng mang theo, nhìn hướng về bên đó. Thời Sênh vẫn đứng đó, Phương Tiểu Huân vừa thò đầu ra viên đạn đã bay tới.
“Đệch!” Phương Tiểu Huân chửi thầm. Cảnh sát nghe thấy tiếng súng sẽ nhanh chóng tới đây, cô ta không có nhiều thời gian.
Phương Tiểu Huân thử bắn chết Thời Sênh, nhưng đáng tiếc cô ta phát hiện ra con nhóc con nhãi nhép cô ta coi thường trước kia giờ đã trở nên vô cùng lợi hại. Cô ta nổ súng liên tiếp mấy phát vẫn không bắn trúng được.
Không được, không thể tiếp tục thế này được, cảnh sát sắp đến rồi.
Phương Tiểu Huân nhanh chóng nhìn bốn xung quanh, chọn con đường tháo chạy. Sau khi nổ súng hướng về phía Thời Sênh liền nhanh chóng trốn vào bụi cây ở bên cạnh.
Phía sau có tiếng đạn bay xé gió lao tới, cô ta tránh né theo bản năng, nhưng đúng lúc
cô ta tránh được viên đạn thứ nhất, thì viên đạn thứ hai đã bay tới.
“Ư…” Cơ thể Phương Tiểu Huân lảo đảo. Cô ta giữ chặt lấy cánh tay bị thương rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Thời Sênh vung cánh tay tê cứng, vẻ mặt đầy vẻ bất mãn, nghi ngờ nghiêm trọng nếu nổ một phát súng nữa sẽ bị nổ tung lồng ngực mất.
Nữ chính đại nhân vĩnh viễn luôn được cưng chiều thiên vị.
Bia đỡ đạn thì đừng có mơ đi.
***
Sau khi Phương Tiểu Huân chắc chắn đã cắt đuôi được đám người đuổi theo phía sau lại cẩn trọng chạy thêm một đoạn nữa rồi mới dừng lại.
Cô ta tháo mặt nạ xuống, cúi xuống nhìn cánh tay trúng đạn, đáy mắt tràn ngập sự lạnh lẽo.
“Alo, các cậu có sao không?” Phương Tiểu Huân vừa cầm máu cánh tay bị thương của mình vừa gọi điện thoại.
Bên đó âm thanh có vẻ hơi tạp nham, thanh âm ngắt quãng, “Không sao… lão đại có sao không?”
“Tôi không sao. Chuyện ngày hôm nay, chú trọng điều tra Lạc Thù.”
“Lạc Thù?” Người bên kia rất nghi hoặc. Lạc gia đã tiêu tùng, thế lực xã hội đen của Lạc gia nếu không phải bị họ thu phục rồi thì cũng bị thế lực khác phân chia rồi. Lạc Thù thân cô thế cô thì liệu có được tài nguyên gì dùng được cơ chứ? “Sao cô ta lại có liên quan đến chuyện này được chứ?”
“Tôi mà biết thì còn cần cậu đi điều tra nữa sao?”
Bên kia trầm mặc một lát rồi đáp, “Tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
“Ừm, nhớ phải cẩn thận.”
Phương Tiểu Huân gác điện thoại, hít sâu một hơi, trong đầu không khỏi xoẹt qua khung cảnh khi nãy. Cô ta đã tránh được phát súng thứ nhất, nhưng phát súng thứ hai lại giống như đang chờ đợi cô ta.
Lạc Thù đã tính toán được cô sẽ tránh thế nào sao?
Không… không thể nào.
Lạc Thù không hề lợi hại đến thế.
Có lẽ chỉ là trùng hợp.
Nhưng Phương Tiểu Huân không thể phủ nhận rằng, thực lực của cô ta đã lợi hại hơn trước kia rất nhiều, tính cách cũng lạnh lùng hơn nhiều.
Nhất định phải diệt trừ được cô ta, nếu không hậu họa khó lường.
***
“Cục trưởng, đã điều tra kỹ càng rồi, lần này kết quả điều tra được không hề ít, lần này chúng ta có được coi là lập được công lớn không?”
Người đàn ông trung niên được gọi là Cục trưởng đánh một bạt tai: “Lập công? Đã bắt được người chưa? Lập được công cái vẹo gì? Lục soát cho tôi, phái tất cả cảnh sát ra, nhất định phải bắt được đám người đó.”
Viên cảnh sát bị đánh rất ấm ức. Nhưng lúc này Cục trưởng của họ đang đứng bên bờ vực sắp bùng nổ, hắn không dám dây vào, chỉ đành nhanh chóng rời đi.
“Cục trưởng, ở đằng sau tìm được một khẩu súng ngắn bị ném đi, là loại khác với lô súng chúng ta tịch thu được.”
Họ không phái người đi ra đó, tất cả hỏa lực đều tập trung ở phía trước, tại sao phía sau lại có người nổ súng?
Tranh chấp nội bộ? Hàng còn chưa lấy được, tranh chấp nội bộ cái gì chứ…
Cục trưởng bỗng nghĩ ra một chuyện. Ông ta móc điện thoại ra gọi cho Tô Diệp Diệp, “Người báo án đó có còn online không?”
Tô Diệp Diệp vội vã gửi tin nhắn cho Tôi Là Người Báo Án.
Tô Diệp Diệp: Có online không?
Tôi Là Người Báo Án: Người chạy hết cả rồi, cô còn tìm tôi làm gì? Về nhà đi cày đi thôi!
Tô Diệp Diệp: “…” Người này nói chuyện thật khó nghe.
Cô ta nói lại cả câu không sót chữ nào cho Cục trưởng nghe.
Cục trưởng trong lòng trầm xuống, người báo án đó vẫn có mặt tại hiện trường từ đầu đến cuối.
“Cô hỏi hắn ta xem vừa nãy người nổ súng có phải là hắn ta không?”
“Cục trưởng… ông hỏi như vậy, liệu người ta có thể tố cáo ông không?” Cục trưởng tức giận phát điên luôn rồi sao, “Không đúng… hắn nổ súng sao?”