Boss Là Nữ Phụ

Chương 141: Học sinh cá biệt (22)


trước sau

Chương 141HỌC SINH CÁ BIỆT (22)

Trong thư phòng, Thời Sênh đứng ở giữa phòng, ông Bắc ngồi ở sau bàn làm việc, giải quyết việc chung nói.

“Bây giờ con cũng lớn rồi, ba mẹ không quản được con nữa rồi, thế nhưng thân là con cái của Bắc gia, Bắc gia cho con cuộc sống đãi ngộ, sự giáo dục tốt đẹp, bây giờ con phải vì Bắc gia mà dốc một phần lực thôi…”

Thời Sênh yên lặng nghe ông Bắc thao thao bất tuyệt.

“… Cao gia có ý liên hôn với nhà chúng ta, con là con gái của Bắc gia, sau khi tốt nghiệp cao trung xong sẽ đính hôn với cậu ba nhà Cao gia.” Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.

Cậu ba nhà Cao gia chính là Cao An Lãng.

“Cao An Lãng là người như thế nào ba còn không rõ hay sao? Đây là đang đẩy con vào hố lửa à?”

Cao An Lãng chưa chết, đúng là mạng lớn mà!

Tai hoạ lưu lại ngàn năm, cổ nhân đúng là không gạt cô.

Thời Sênh bình tĩnh hỏi ngược lại nằm ngoài dự đoán của ông Bắc, ông cho rằng cô sẽ đại náo, ai mà biết được cô chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại như thế.

“Bắc gia bây giờ đang ở giây phút sống chết, con thân là con gái đương nhiên là phải chia sẻ một phần trách nhiệm với ba mẹ. Bắc Chỉ à, đứa trẻ Cao An Lãng này tuy rằng có chơi bời một chút, thế nhưng rốt cuộc vẫn là thanh niên, sau này sẽ tốt thôi.”

Chơi bời?

Cái đó là chơi bời sao?

Đó là đang chơi trên mạng sống đó!

“Nếu như con cự tuyệt thì sao?”

“Bắc Chỉ, con có quyền gì mà cự tuyệt?” Ông Bắc tức giận, “Bắc gia cho con ăn mặc, cho con cuộc sống mà người khác không có được, con có quyền gì mà cự tuyệt?”

“Dựa vào… tôi không phải là con gái của ông.” Thời Sênh cười như không cười nhìn ông Bắc.

Sắc mặt ông Bắc thay đổi, “Con… Con nói linh tinh cái gì thế? Bắc Chỉ, ba thấy con bây giờ càng lúc càng không giống đang nói chuyện nữa rồi, lời này mà con cũng nói ra được hay sao?”

“Tôi nói linh tinh? Vậy các người vì sao một chút cũng không thèm quan tâm đến đứa con gái này, các người cho tôi cuộc sống đãi ngộ, thế nhưng trừ những thứ đó ra các người còn cho tôi được cái gì nữa?”

Ông Bắc há há miệng ra, dường như muốn nói cái gì, thế nhưng lại cảm thấy có nói cái gì cũng lộ ra vẻ cứng nhắc.

Những năm nay, bọn họ đích thực là chỉ cho cô vật chất.

Nhưng đây không phải là con của bọn họ, bọn họ cho cô vật chất lẽ nào còn không đủ hay sao?

“Không còn gì để nói nữa đúng không?”

“Cứ coi như con không phải là con ruột của ba mẹ, ba mẹ cũng đã nuôi con bao nhiêu năm như thế, lẽ nào con không nên báo ơn sao?” Ông Bắc vò đã mẻ lại còn sứt nói.

“Báo ơn?” Thời Sênh chớp chớp mắt, thong thả chậm rãi nói: “Mười bảy năm, mỗi năm các người cho tôi một vạn tiền tiêu vặt, cũng chính là 204 vạn, những thứ khác tôi cũng không tính rõ lắm, tổng cộng là 300 vạn, cộng thêm phí dưỡng dục tôi, tính tổng là một nghìn vạn, đã đủ chưa?”

Ông Bắc cau mày nhìn Thời Sênh, không hiểu cô nói thế là ý gì.

Thời Sênh lấy chi phiếu từ trong túi ra, soàn soạt viết lên trên, sau đó thô bạo đập xuống trước mặt ông Bắc.

“Đây là một nghìn vạn, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

“Con lấy đâu ra nhiều tiền thế này?” Phản ứng đầu tiên của ông Bắc chính là Thời Sênh không thể nào mà có được nhiều tiền như thế.

Những thứ cô tính lúc trước đầu không sai mà còn nhiều hơn, những thứ đó cộng lại cũng chưa đến một nghìn vạn…

“Đây không phải là những thứ mà Bắc tiên sinh nên quan tâm.” Thời Sênh thu tay lại, khoan thai mở miệng, “Năm đó mấy người nhận nuôi tôi là bởi vì con trai của mấy người, bây giờ con trai mấy người đã sống rất tốt rồi, tôi cũng coi như là công thành thân thoái. Bắc tiên sinh không muốn mọi người bị mất mặt, loạn đến mức khó coi thì đưa sổ hộ khẩu cho tôi đi.”

Đáy lòng ông Bắc cuộn lên đầy sóng to gió lớn, rốt cuộc tại sao cô lại biết được những chuyện này chứ?

Đến mục đích nhận nuôi mà cô cũng biết.

Ông Trạch lần đầu tiên dùng ánh mắt quan sát để quan sát đứa con gái nuôi mà mình chưa từng quan tâm đến bao giờ này.

Cô đứng ở đó, không có khí thế lớn mạnh gì thế nhưng trên người lại mang theo tranh phong sắc bén đối lập, khiến cho người khác không cách nào mà xem thường được, độ cong nhếch lên của khoé miệng mỉa mai vô cùng.

Thế nhưng đôi mắt kia lại trong veo như ánh trăng, bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn khiến cho người khác phải kinh sợ.

Ông Bắc hít sâu một hơi, “Có nói thế nào thì con cũng là thiên kim của Bắc gia ta, sao có thể nói đoạn tuyệt quan hệ là đoạn tuyệt quan hệ được.”

“Vậy Bắc tiên sinh muốn như thế nào?”

“Liên hôn
với Cao gia, sau đó con và Bắc gia không còn quan hệ gì nữa.”

Thời Sênh: “…”

Người đàn ông này bị bệnh rồi đúng không?

Thời Sênh liền dùng ánh mắt nhìn người bị bệnh thần kinh nhìn ông Bắc, “Bắc tiên sinh, ông cho là tất cả mọi người trên thế giới này đều là lợn, chỉ có mình ông là người thông minh tuyệt đỉnh đúng không? Tại sao tôi phải đi nhảy xuống cái nơi biết rõ là hố lửa này?”

“Con muốn rời khỏi Bắc gia thì chỉ có một cách đó thôi.” Ông Bắc cũng cương ngạnh, dù sao thì cô cũng biết hết rồi, cũng không sợ mất mặt nữa.

Có thể vì Bắc gia mà đổi lấy một cái lợi ích cuối cùng này, cũng coi như là bọn họ không phí công nuôi cô nhiều năm như thế.

Thời Sênh cười chế nhạo một tiếng, lấy lại tờ chi phiếu trên mặt bàn, “Nếu đã nói chuyện không được, vậy tôi sẽ tự dùng cách của mình là được rồi.”

“Bắc Chỉ, con đừng có mà quá tự đại, cứ cho là bám được vào Phó gia, người ta sẽ vì con mà đắc tội Cao gia hay sao? Rời khỏi Bắc gia rồi thì con chẳng là gì cả.”

Bản cô nương và Phó gia hìn như là nửa xu tiền cũng không có liên quan, đừng có mà vấy bẩn bản cô nương.

“Tôi chính là tự đại, không phục thì ông đập chết tôi đi!” Thời Sênh giơ giơ tờ chi phiếu trong tay, “Bắc tiên sinh, lần sau lúc gặp lại, hy vọng là ông vẫn… anh minh thần võ như thế này.”

Ông Bắc bị dáng vẻ hung hăng càn quấy của Thời Sênh làm cho tức điên lên, nắm lấy đồ trên bàn đập xuống, “Sói mắt trắng, lúc đó nếu không phải là có chúng tao thì mày đã sớm chết rồi.”

“Đúng thế, nếu không phải là có tôi thì con trai của các người cũng sớm chết rồi.” Thời Sênh nhẹ nhàng đáp trả lại một câu.

Ông Bắc lập tức yên lặng.

Lúc đó Bắc Trạch bị bệnh nặng như thế, cách nào cũng đều thử qua mà không có hiệu quả gì, thế nhưng chỉ sau mấy ngày ôm cô về đây thì bắt đầu chuyển biến tốt, đến thuốc cũng không cần phải dùng nữa.



Thời Sênh thu dọn đồ đạc rời khỏi biệt thự của Bắc gia, đồ của nguyên chủ cô đều không động đến, chỉ đem theo mấy bộ quần áo và đồ đạc của mình, tất cả mọi thứ đều không nhiều.

Đứng bên ngoài biệt thự của Bắc gia, Thời Sênh quay đầu lại nhìn một cái.

Cô vốn không muốn đối phó với Bắc gia suy cho cùng là do cô lười.

Thế nhưng ngàn vạn lần ông Bắc vẫn muốn cô liên hôn với Cao An Lãng như cũ…

Rời khỏi khu biệt thự, Thời Sênh đi đến một tiểu khu gần trường học, nhà ở đây là trước kia cô mua, cô từ đầu đã tính đến việc rời khỏi Bắc gia, chỉ là không tìm được cơ hội tốt mà thôi.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều đã lắp đặt xong hết, chỉ cần xách đồ vào là ở được.

Ngày thứ hai, Thời Sênh đi mua bánh Tô Dung cho Phó Khâm rồi mới chậm rãi bắt xe đi đến trường, vì chuyện ở núi Thiếu Dương lúc trước nên trường học dừng dạy một tuần, hôm nay mới bắt đầu học lại.

“Tiểu Chỉ, Tiểu Chỉ, ở đây.” Lâm Nhân đứng ngoài cổng trường, vẫy tay với Thời Sênh.

Thời Sênh đi qua đó, chọt chọt cằm Lâm Nhân, cười xấu xa nói: “Mỹ nhân hôm nay lại xinh đẹp rồi, nhìn tới mức tớ phơi phới xuân tình hết lên.”

Động tác của cô như mây bay nước chảy, điệu bộ xinh đẹp, mang theo khí chất hoàn toàn tự nhiên, nhìn vô cùng vui tai vui mắt.

Sắc mặt Lâm Nhân đỏ lên, đầy vẻ không tự nhiên, “Tiểu Chỉ, cậu có thể đừng trêu ghẹo tớ được không?”

Mỗi lần Thời Sênh trêu chọc cô cô đều cảm thấy Thời Sênh vô cùng khí phác, khí phách đến mức khiến người ta muốn sinh con cho cô ấy.

Nhìn mấy nữ sinh xung quanh đều hô hấp thấp, chứng mình là không phải chỉ mình cô có loại cảm giác này.

Thời Sênh đẹp trai khẽ khẽ cười: “Ai bảo cậu lớn lên lại xinh đẹp như thế, tớ không khống chế được sức hồng hoang trong cơ thể.”

Lâm Nhân bất ngờ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện