“Em có cười anh đâu, anh ra đây xem nào.” Thời Sênh kéo chăn ra.
“Anh không.” Phượng Từ túm chặt chăn, cuộn mình thành một cục bông, giờ hắn không muốn nhìn thấy cô.
“Ngoan, ra đây đã nào.” Giọng Thời Sênh vang lên bên tai hắn, “Anh ở trong đó không khó chịu à?”
Khó chịu.
Hắn rất khó chịu.
Khó chịu muốn chết.
Hắn muốn ôm cô ấy.
Im lặng hồi lâu, Phượng Từ lại hé chăn ra. Cô ngồi ngay bên cạnh hắn, hắn thò tay ra là có thể chạm vào được. Phượng Từ vươn tay, đầu ngón tay run rẩy, giọng cũng run lên: “Tiểu Sênh, anh khó chịu.”
Biểu tình của Thời Sênh biến đổi, lật chăn lên, khuôn mặt của Phượng Từ tái mét rất đáng sợ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Thời Sênh để hắn nằm lên đùi mình, lo lắng hỏi: “Anh khó chịu ở đâu?”
Vừa rồi chẳng phải còn rất khỏe sao?
Phượng Từ chỉ ôm cô không nói gì, nhưng sắc mặt hắn càng lúc càng tái.
Thời Sênh luống cuống tay chân kiểm tra cho hắn, nhưng cơ thể hắn bình thường, không có chỗ nào không ổn cả. “Phượng Từ, anh khói chịu ở đâu, nói cho em… Phượng Từ? Có thể nói chuyện được không?”
Thời Sênh ấn màn hình bên cạnh, giọng vội vàng: “Thập Phương, gọi bác sĩ tới đây, nhanh lên.”
Thập Phương đang chuẩn bị phát video thì đột nhiên nhận được mệnh lệnh của Thời Sênh. Giọng cô rất không ổn, Thập Phương không dám trì hoãn, vội vàng gọi bác sĩ tới.
Khi anh ta và bác sĩ tới thì thấy chàng trai đang cuộn tròn người nằm trong lòng Thời Sênh, trong lòng anh ta không khỏi nhảy dựng, rõ ràng vừa rồi còn tốt lắm cơ mà…
Phượng Từ không buông Thời Sênh ra, cô đành phải ôm hắn khi bác sĩ kiểm tra.
“Thân thể của thiếu gia rất khỏe mạnh, không có gì khác lạ…”
“Vớ vẩn, cái bộ dạng này của anh ấy mà gọi là khỏe mạnh à?” Thời Sênh lập tức nổi trận lôi đình, tuy rằng cô cũng biết hắn bình thường nhưng giờ không thể khống chế nổi lửa giận nữa.
Bác sĩ bị quát đến mức không dám thở mạnh, chờ đến khi Thời Sênh bình phục lại, ông ta mới dám nói tiếp: “Thiếu gia… thân thể ngài ấy thật sự rất khỏe mạnh, dụng cụ kiểm tra cũng không đo lường ra bất kỳ vấn đề gì.”
“Gia chủ, ngài bình tĩnh một chút.” Thập Phương vội vàng trấn an Thời Sênh rồi lại quay đầu phân phó bác sĩ: “Đi gọi vài bác sĩ khác tới đây xem.”
Bác sĩ gật đầu liên tục, sau đó tất cả các bác sĩ của Thời gia tới khám nhưng đều đưa ra một kết luận chung.
Rất bình thường, không sao cả.
Không sao cả?
Không có bệnh thì sao lại thành cái dạng này?
Một loạt bác sĩ im lặng như ve sầu mùa đông, nhìn thiếu nữ sắc mặt âm trầm đang ngồi trên giường, trong con ngươi của cô như có lửa giận đang cháy rừng rực, nhưng nhìn kỹ thì lại chẳng thấy gì, có điều vẫn cứ cảm nhận được rõ ràng khí thế đáng sợ kia.
Nhiệt độ xung quanh dường như sắp giảm xuống đến âm độ.
Ngón tay Thời Sênh run rẩy nâng lên rồi chỉ ra phía cửa: “Cút hết ra ngoài cho tôi.”
Thập Phương phất tay, nhóm bác sĩ đều thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng chạy ra cửa.
Hù chết người.
Chưa bao giờ thấy gia chủ mất khống chế như thế này.
“Gia chủ, hay là mời người của Tấn gia tới xem sao?” Thập Phương chờ mọi người đi ra ngoài rồi mới cẩn thận đề nghị.
Tấn gia, giỏi y thuật.
Tất nhiên không phải y thuật bình thường mà là một số chứng bệnh khó chữa, ví dụ như chứng gen bị hỏng hoặc mất rất hiếm gặp mà hiện giờ Tinh Tế vẫn chưa có biện pháp trị liệu. Tuy rằng bọn họ cũng không chữa được tận gốc nhưng có thể ổn định.
Thời Sênh duỗi tay gạt lọn tóc bị mồ hôi dính bết trên trán của Phượng Từ sang một bên, gương mặt xinh đẹp của hắn hiển lộ ra, nhưng vì đang rất khó chịu nên mày nhíu chặt lại.
Ánh mắt Thời Sênh càng lạnh lẽo, giọng nặng nề: “Anh ra ngoài trước đi.”
Thập Phương mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì, lặng yên ra khỏi phòng.
Thần Hành nhón chân nhìn vào bên trong, Thập Phương liền xách cổ áo cô nhóc ra ngoài.
“Phượng Từ làm sao thế?” Thần Hành cũng không để ý tới việc mình bị xách đi, ôm tay Thập Phương hỏi.
Thập Phương đặt Thần Hành lên ghế ở hành lang, “Không biết, bác sĩ nói không sao, nhưng nhìn thì thấy cậu ta đang rất đau. Tôi còn chưa thấy gia chủ như thế bao giờ…”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” Thần Hành lo lắng, “A, chủ nhân liên hệ với Cesar…”
Thập Phương nhìn Thần Hành, trước mắt Thần Hành hiện ra một màn hình trong suốt, cô nhóc nhanh chóng nhấp mấy cái, sau đó thất vọng rũ đầu xuống: “Chủ nhân chặn tôi mất rồi, không nhìn thấy bọn họ nói gì.”
Cô nhóc cũng có thể phá vỡ tường chắn của chủ nhân, nhưng làm thế thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cô nhóc không dám.
Thập Phương sờ tóc cô nhóc, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn ở phía xa.
Tốt nhất đừng xảy
ra chuyện gì.
…
Cesar hoàn toàn không có vẻ ngoài ý muốn với tin nhắn tới của Thời Sênh, thậm chí có thể nói là hắn đang chờ cô.
“Tiểu Sênh Nhi.”
“Không gian bài xích … Trước đây các anh giải quyết bằng cách nào?”
Cesar híp mắt cười, ánh mắt mang theo vài phần bỉ ổi: “Tiểu Sênh Nhi, cô thông minh như thế sẽ làm tôi sợ hãi đấy.”
“Lưu sợ hãi để sau này sử dụng đi.” Giọng Thời Sênh rất lạnh.
Cesar lại coi như không nghe thấy, tiếp tục thong dong: “Tôi chỉ có một điều kiện, cô đồng ý thì tôi sẽ nói cho cô biết làm cách nào để ức chế không gian bài xích và cả chỗ Hạ Sơ đang ở nữa, rất có lời đúng không?”
Ánh mắt Thời Sênh hơi lóe, không nói gì.
Cesar tiếp tục nói: “Hẳn là cô cũng nhận ra, Phượng Từ không giống những người khác, cô cũng đã tới thế giới khác rồi, chắc cũng hiểu không gian bài xích sẽ đem tới cảm giác gì, nhưng cảm giác hiện tại của Phượng Từ còn nặng hơn cô gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần…”
Không phải người của không gian này thì sẽ bị không gian pháp tắc bài xích, giống như khi cô ở thế giới khác sẽ bị Thiên đạo đuổi giết vậy.
Cô đi tới thời không khác cũng luôn có cảm giác này, nhưng chỉ cần không làm ra chuyện gì thay đổi lịch sử thì sẽ không cảm thấy bài xích quá lớn.
Cô không biết Phượng Từ sẽ phải chịu bài xích của không gian nghiêm trọng như thế.
Hơn nữa, còn chẳng hề có dấu hiệu báo trước, vốn dĩ hắn chẳng làm gì…
Thời gia không hề đề cao phương pháp ức chế không gian bài xích, bởi trong mắt Thời gia, đây là pháp tắc, là quy luật tự nhiên, không thể nghịch chuyển, bọn họ cần phải tuân theo.
“Mỗi tháng Phượng Từ sẽ phải trải qua một lần, cô cũng đừng quá kinh ngạc.” Cesar vẫn tiếp tục phổ cập khoa học, “Nhịn qua là được rồi, cô không đồng ý với tôi cũng chẳng sao.”
Thời Sênh: “…”
Cái đức hạnh này chẳng khác đếch nào Nhị Cẩu Tử!
Mẹ nó, quả nhiên là Hệ thống có bộ dạng nào thì sẽ có chủ nhân có bộ dạng đó.
Kiếm của ông đâu?
Chàng trai trong lòng rên rỉ đau đớn như một cây gai hung hăng đâm vào tim cô.
Đau đến mức làm cô không thở nổi.
Thời Sênh nắm chặt tay Phượng Từ, nghiến răng hỏi: “Điều kiện gì, anh nói đi.”
Cesar chợt ngồi thẳng dậy, thu lại vẻ mặt không đứng đắn, “Hoàn thành khảo hạch của đầu não.”
Thời Sênh cười nhạo: “Còn không bằng anh bảo tôi đi diệt đầu não còn nhanh hơn. Giờ nó đã bắt đầu ra tay, rõ ràng là đã không thừa nhận cái ước định kia của anh rồi, anh đang nói chuyện cười đấy à?”
“Đây là chuyện tôi sẽ phải nhọc lòng, cô chỉ cần đồng ý là được.” Cesar nói bằng giọng nghiêm túc.
Ánh mắt Thời Sênh khẽ đảo: “Điều kiện này là một mình tôi hay tính cả Phượng Từ?”
Cesar muốn trợn mắt nhưng nghĩ làm thế thì hơi chướng tai gai mắt nên đành nhịn xuống, “Đương nhiên là cô và Phượng Từ rồi, một mình cô làm sao có thể hoàn thành khảo hạch được?”
“Dù có hoàn thành cái mà anh gọi là khảo hạch đi chăng nữa, sao anh biết đầu não sẽ chấp hành theo ước định?”
Giờ đầu não đã đổi ý muốn giết chết cô, ai mà biết đầu não có bị chập mạch, tiếp tục đổi ý nữa hay không chứ?
Điều kiện này bản thân nó đã rất không công bằng rồi.
Cesar vẫn tiếp tục cái giọng kia: “Cái này không phải vấn đề cô cần quan tâm, Tiểu Sênh Nhi, thế giới này thế nào không liên quan gì tới cô. Cô chỉ cần Hạ Sơ và Phượng Từ, không phải thế ư?”