Boss Là Nữ Phụ

Chương 1684: Trẫm là thiên hạ (19)


trước sau

Thời Sênh cho người khiêng Đới Tự lên, nghênh ngang lắc lư đi qua phủ đám gian thần kia, muốn đám người đó nhìn cho rõ ràng, không dám nhìn thì dừng lại ngoài cổng, đợi họ nhìn rõ rồi mới đi.

Sau khi nhìn xong, Cấm vệ quân bắt đầu bắt người, có một số võ quan võ nghệ cũng khá, chuẩn bị đột phá vòng vây rời đi.

Nhưng không biết từ đâu có một nhóm sát thủ xông ra, vây chặt đám người đó lại.

Tất cả gian thần đều bị đánh gọn một mẻ nhốt vào đại lao.

Ai ngờ được rằng Nữ hoàng lại ra tay vào đúng dịp sinh thần kết hợp với lễ sắc phong Phượng quân, khi các sứ thần tề tựu, đánh cho họ trở tay không kịp.

#Ký chủ tạo phản không những có kỹ năng đặc biệt, mà ngay cả bình loạn cũng có kỹ năng đặc biệt#

Nhưng Ký chủ, cô cứ làm xằng bậy như vậy, sẽ xảy ra chuyện lớn đó biết không hả??!!

...

Khi Thời Sênh trở về tẩm cung trời đã gần sáng. Cô vừa cởi bỏ bộ hỷ phục vừa đi về phía giường.

Trầm Bắc nghiêng người ngủ phía bên ngoài. Thời Sênh nhích lên đẩy hắn vào bên trong. Trầm Bắc giật mình tỉnh giấc, đối mặt với đôi mắt đen nhánh đó.

Trầm Bắc cảnh giác nhìn Thời Sênh. Cô muốn làm gì chứ?

Thời Sênh cởi chỉ còn lớp quần áo bên trong, cô thu tay lại, “Dịch vào trong.”

Trầm Bắc nhíu mày, không cử động.

Tẩm cung yên tĩnh, ngoài tiếng hít thở một sâu một ngắn của hai người, không còn nghe thấy gì nữa, họ cứ nhìn nhau như vậy.

“Đây là giường của ta.” Thời Sênh đợi một lát, tức giận nói, “Dịch vào trong đi, ông đây muốn ngủ.”

Trên mặt Thời Sênh có chút mệt mỏi. Nếu không phải cô âm thầm ngăn cản đám gian thần ghê gớm đó thì chỉ dựa vào mấy người kia sao ngăn nổi chúng. Bây giờ cô mệt đến mức không muốn động đậy dù chỉ là một ngón tay.

Trầm Bắc một lát sau mới dịch vào bên trong. Thời Sênh lên giường, nằm vào vị trí lúc nãy của hắn, ngáp một cái, rồi giơ tay kéo Trầm Bắc.

Cơ thể Trầm Bắc cứng đờ.

“Cho ta ôm nào, như vậy càng tiện để ngươi giết ta.”

Không biết có phải là vì câu nói phía sau đã lay động Trầm Bắc hay không mà hắn lại để mặc cho Thời Sênh kéo vào trong lòng ôm lấy, kẽ hở giữa hai người rất ít, gần như có thể nghe được cả tiếng tim đập của đối phương.

Thịch.

Thịch thịch.

Thịch thịch thịch thịch...

“Ngủ đi.” Thời Sênh xoa lưng hắn, hai mắt nhắm lại, rồi cứ thế ngủ.

Trầm Bắc hơi há miệng ra hít thở, một giây sau đã ngậm chặt lại, cứng đờ người chờ thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Bên ngoài sắc trời dần sáng, có tiếng cung nhân đi lại. Trầm Bắc xoay cái cổ có hơi tê cứng của mình, cẩn thận dịch sang bên cạnh, cánh tay cô đặt trên người hắn vốn dĩ không có mấy sức lực, nhưng hắn vừa cử động đã lập tức thu chặt, kéo hắn lại.

Trầm Bắc sợ đến mức không dám cử động, một lát sau mới thử thăm dò đẩy tay Thời Sênh.

Người phía sau không có phản ứng. Trầm Bắc nuốt nước bọt, giơ tay ra sờ dưới gối, ngón tay tiếp xúc với vật lạnh, hắn co rúm lại, chỉ một giây sau đã nắm chặt lại, rút con dao sắc bén từ dưới gối ra.

Con dao găm tiến gần lồng ngực Thời Sênh.

Ngón tay Trầm Bắc run rẩy, muốn đâm xuống, nhưng cơ thể không nghe theo lời sai khiến, ngay cả sức lực để cầm cho chắc dao găm cũng sắp cạn kiệt.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cô, không có chút phòng bị nào, giống như đã sớm dự liệu hắn sẽ không xuống tay được.

Tại sao chứ?

Trầm Bắc rủ mắt xuống, bàn tay cầm dao găm chầm chậm co lại. Nhưng đúng lúc này, tay hắn bỗng nhiên bị người ta nắm lấy, ấn chặt xuống giường, cả người đổ nhào về phía sau, trên người có thêm trọng lượng đè lên.

“Mới sáng sớm đã muốn chơi thứ đồ nguy hiểm này rồi sao, hửm?” Người ở bên trên giọng hơi khàn, nhưng lại có cảm giác say lòng người không nói được thành lời.

Cô đè thấp thân người, bờ môi mềm mại chạm vào cằm hắn, chầm chậm hướng lên ngậm lấy bờ môi hắn. Trầm Bắc vô thức giãy giụa, nhưng lại bị cô đè chặt lấy.

Cô cầm tay hắn, dẫn dắt hắn lấy dao găm ấn vào lồng ngực mình, đầu lưỡi phác lại hình bờ môi hắn rồi hơi chống người dậy, “Có dám đâm xuống không?”

Dao găm đã ấn vào vị trí trái tim cô, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi sẽ đâm vào lồng ngực cô, xuyên qua trái tim còn đang nhảy nhót đó.

Ánh sáng trong mắt Trầm Bắc đã mơ màng, cảnh tượng này...

Thời Sênh cảm thấy tay hắn còn đang run rẩy. Cô liền di chuyển dao găm ra, ép chặt xuống giường, cúi người xuống tiến quân thần tốc, không cho hắn một chút cơ hội để phản ứng lại.

Cho đến khi Trầm Bắc hoàn hồn lại, cắn một cái vào đầu lưỡi cô, máu tươi bỗng chốc tràn đầu bờ môi hai người.

Trong khoang miệng toàn là máu tươi, mùi tanh tràn đầy, dạ dày
còn chưa kịp có gì đã cuồn cuộn cả lên.

Thời Sênh dứt ra rời khỏi, nhanh chóng xuống giường, nhặt một chiếc áo ngoài dưới đất rồi rời khỏi căn phòng.

“Ầm.”

Tiếng đóng cửa điện mạnh mẽ vọng đến khiến cơ thể Trầm Bắc run lên. Lông mi hắn run rẩy. Hắn chầm chậm chống người ngồi dậy, máu tươi nhuộm đỏ bờ môi hắn kiều diễm như hoa hồng. Hắn giơ tay lau đi vết máu, ánh mắt nhìn theo hướng cửa điện, bên trong là ánh sáng ảm đạm u tối.

...

Thời Sênh ngồi xổm ở một góc bên ngoài điện nôn rất lâu, cũng không biết hắn đã cắn vào đâu, một lúc sau máu mới ngừng chảy.

“Bệ hạ?”

Vẻ mặt Linh Di kỳ quái, Bệ hạ mới sáng sớm sao lại ngồi xổm ở đây?

Thời Sênh mặt trắng bệch đứng dậy, hữu khí vô lực đứng dậy nói: “Làm cho ta chút đồ ăn, loại mùi vị nặng vào.”

Linh Di vội vàng sai cung nữ bên cạnh đi chuẩn bị. Cô đi vòng đến trước mặt Thời Sênh, nhất thời kinh ngạc, “Bệ hạ, người không được khỏe sao? Sao sắc mặt lại trắng thế kia?”

“Không sao.” Thời Sênh tiện tay lau miệng.

“Bệ hạ, mời ngự y đến xem sao đi.” Sắc mặt trắng bệch như vậy rồi, sao lại không sao được chứ?

“Trẫm không sao, mời ngự y cái gì?” Thời Sênh tức giận nói, “Có người đến gây chuyện không?”

Linh Di nghi ngờ quan sát Thời Sênh mấy lần, thấy cô chỉ có sắc mặt hơi trắng bệch, còn lại sức khỏe không có vấn đề gì mới khẽ thở phào, “Trên tay người đã có binh phù, Đới Tự và đảng Đới Thị đã bị bắt hết, còn ai dám tới gây sự nữa? Bệ hạ cứ yên tâm!”

Thời Sênh liếm bờ môi hơi khô rát của mình, “Còn Du Vương thì sao?”

“Bên phía Du Vương tạm thời không có động tĩnh gì.” Linh Di nói: “Đới Tự suy tàn e rằng đã khiến họ ném chuột sợ vỡ bình, tạm thời còn chưa dám nhúc nhích, nhưng cũng không thể không đề phòng. Nghe nói năm xưa Hoài Nam Vương dụng binh như thần. Nếu không phải là Tiên hoàng chế ngự binh quyền của bà ta, phong bà ta làm Hoài Nam Vương thì có người dự đoán Hoài Nam Vương có thể thống nhất thiên hạ Phượng Loan Quốc. Người như vậy chúng ta phải cẩn thận thì hơn.”

“Lợi hại như vậy sao?” Thời Sênh hơi nhướng mày. Hoài Nam Vương thuộc thế hệ Tiên hoàng, nhưng Tiên hoàng không thích có người nhắc đến Hoài Nam Vương này, cho nên hậu bối nhỏ hơn một bậc không mấy người hiểu biết về Hoài Nam Vương.

“Hoài Nam Vương và Tiên hoàng tình như thủ túc. Từ khi Tiên hoàng được chọn làm trữ quân, Hoài Nam Vương đã luôn ở bên Tiên hoàng. Nếu không phải là Hoài Nam Vương thì Tiên hoàng cũng không thuận lợi ngồi vào hoàng vị được, nhưng mà...”

Linh Di chợt ngừng lại, nội dung phía sau không cần nói cũng biết là gì.

Hoài Nam Vương công cao hơn chủ, dù tình như thủ túc cũng khiến Tiên hoàng sợ hãi.

Cho nên tước binh quyền của Hoài Nam Vương, phong cho bà ta một chức vị vương gia nhàn tản hữu danh vô thực.

Thời Sênh hít hít mũi, tạm thời gác chuyện của Hoài Nam Vương sang một bên, “Đã điều tra ra được trước đây là ai hạ độc trẫm chưa?”

Nói đến chuyện này, sắc mặt Linh Di càng kém hơn. Căn bản cô ta không biết trước đây Nữ hoàng chết là vì nguyên nhân trúng độc. Nếu không phải vì Bệ hạ lệnh cho họ đi thẩm vấn đám người đó, thì e rằng cả đời này cô cũng không được biết.

“Vẫn chưa, tất cả mọi người đều nói bọn họ bao gồm cả thừa tướng không có bất kỳ ai từng hạ độc người.” Linh Di suy đoán, “Liệu có phải là người của Du Vương làm không? Trước đây chính Du Vương đã giữ ngọc tỷ...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện