Thời Sênh đẩy hắn ra, người quân nhân mở miệng định mắng, thế nhưng nhìn rõ người lại như bị ai đó bóp chặt cổ họng, tức giận đi sang bên cạnh.
Thời Sênh ấn mấy cái nút, điều chỉnh tất cả đường truyền, đèn có số tương ứng với ký hiệu phía trước lần lượt sáng lên, chỉ có chỗ được đánh ký hiệu số 3 không sáng đèn.
Những cái đèn này chứng tỏ là nơi có thể đi đến.
Thời Sênh cầm chiếc điện thoại lấy được khi nãy ra, đã không còn tín hiệu nữa.
Cô ấn vào nút ở trước mặt, cầm micro đến trước mặt, “Kỷ Ngang, nếu anh nghe thấy thì đến phòng phát thanh gần nhất, tìm đường truyền khẩn cấp, nói cho em biết anh đang ở đâu. Nếu phòng phát thanh đã bị phá hoại thì nghĩ cách đến phòng phát thanh tuyến hai, em ở đây đợi anh.”
Thời Sênh lặp lại ba lần liên tiếp.
Kỷ Ngang thân là người điều hành cao nhất của khu F, không thể không biết đường truyền khẩn cấp ở đâu. Điều duy nhất khiến cô lo lắng là phòng phát thanh đã bị phá hoại, đèn của đường truyền khẩn cấp vẫn còn sáng tức là tuyến đường đó vẫn còn thông, nhưng không có nghĩa là phòng phát thanh đó còn nguyên hay đã hỏng.
Thời Sênh nói xong cũng không có ý rời đi. Đội trưởng Hồ chần chừ giây lát, “Thập Lục, có thể cho tôi dùng một lát được không?”
“Dựa vào cái gì?” Thời Sênh bá chiếm loa phát thanh không chịu buông tay.
“Thập Lục... lúc này, chúng ta phải đoàn kết một chút chứ.” Đội trưởng Hồ chưa giận dữ, hắn cũng không có tư cách nổi giận, mức độ hung hãn của vị này dọa người ta chết khiếp, “Tôi muốn dùng loa phát thanh, nhắc nhở những người còn sống sót.”
“Đó là chuyện của ông, liên quan gì đến tôi?”
Vẻ mặt đội trưởng Hồ cứng nhắc.
“Thập Lục cô đừng có máu lạnh như vậy. Người còn sống càng nhiều thì càng có lợi cho chúng ta.” Lăng Quân cũng đứng ra, “Một khi họ chết đi sẽ biến thành đồng loại của quái vật.”
“Tôi máu lạnh vô tình như vậy đấy, thì đã làm sao nào?” Thời Sênh huênh hoang nói.
Lăng Quân rất không thích dáng vẻ huênh hoang này của Thời Sênh. Lúc này còn không hợp tác với nhau, nghĩ cách để sống tiếp, dựa vào thực lực của mình mà còn tự tung tự tác muốn làm gì thì làm như vậy.
Cô ta cắn răng nói, “Đường truyền khẩn cấp cũng không phải do cô tìm thấy, là người ta tìm được, cô có lý do gì mà độc chiếm chứ.”
“Là tôi đưa các người đến phòng phát thanh, cũng là tôi giết quái vật, cũng là tôi đề cập đến đường truyền khẩn cấp trước. Tôi có lý do gì không được độc chiếm? Nếu không phải là tôi thì đám thiểu năng các người không biết còn đang bị nhốt ở nơi nào rồi, đừng có ở đây khoa chân múa tay với ông đây. Tôi không dễ nói chuyện như vậy đâu.” Sắc mặt Thời Sênh đã nhuốm sự lạnh lẽo, ngữ khí vẫn huênh hoang như vậy, nhưng đã có thêm sự băng lạnh, khiến người khác không khỏi sợ hãi.
“Cô...” Sắc mặt Lăng Quân khó coi.
“Chuyện đó... vừa rôi cô chưa nhắc nhở Thượng tá Kỷ.” Một người yếu ớt nói. Thấy Thời Sênh nhìn tới, hắn đánh bạo nói, “Nếu chẳng may Thượng tá Kỷ không biết, để dính phải máu của quái vật thì phải làm sao? Cô cũng không muốn thượng tá Kỷ xảy ra chuyện gì đúng không?”
Thời Sênh thu hồi ánh mắt, đứng lên rời đi, đưa cô em ở phòng phát thanh khi nãy vào đây, ý tứ rất rõ ràng.
Đội trưởng Hồ cũng không tiện nói gì với Thời Sênh, đành phải tiến lên nói với cô em gái ở phòng phát thanh cần phải nói những gì.
Người vừa lên tiếng nói khi nãy đã sợ toát cả mồ hôi, thực sự rất sợ chọc giận cô ta.
“Giỏi lắm.” Người bên cạnh chạm hắn một cái.
Người đó lau mồ hôi, “Tôi thấy cứ nói tử tế với cô ấy thì hơn. Cô ấy cũng là người biết lý lẽ. Anh càng so găng với cô ấy thì cô ấy càng lạnh lùng.”
Có người thích mềm không thích cứng, cho dù bạn có lý đến đâu, thì cứ cứng rắn đến mấy người ta cũng không muốn để tâm đến bạn.
Thế nhưng bạn mềm mỏng hơn, thì cho dù bạn không có lý, người ta cũng muốn nghe bạn nói đôi câu.
“Không nhìn ra là cô ta cũng biết nói lý lẽ đấy.”
Người bên cạnh run rẩy, chỉ nhìn thấy cô ta chém quái vật như chém củ cải, chuyện không liên quan đến mình thì lạnh lùng đứng nhìn, huênh hoang troll người khác, “À mà, cô ta là ai vậy?”
“Không biết.”
“Mặc quần áo phạm nhân, chắc là người đến từ khu A? Tôi nghe nói Thượng úy Lôi đưa một phạm nhân nữ vào đây bị Thượng tá Kỷ bắt gặp nên bắt đưa đi, có lẽ là cô gái này đúng không?”
“Phạm nhân nữ à...”
Bây giờ phạm nhân nữ đều trâu bò thế
này rồi cơ à?
Cô gái ở phòng phát thanh nhanh chóng dùng giọng nói ngọt ngào truyền đạt lại những lời đội trưởng Hồ muốn nói phát trên loa phát thanh. Thời Sênh cầm hạt dưa, ngồi ở bàn bên cạnh cắn, một chân cong lên giẫm lên mặt bàn, chân còn lại vắt vẻo ở dưới, nhìn rất giống dáng vẻ một tên lưu manh.
Lăng Quân đứng phía sau đội trưởng Hồ, dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Thời Sênh.
Thực lực của cô ta tốt như vậy, lần trước tại sao không đánh thắng cô, chẳng lẽ cô ta giả bộ hay sao?
Nếu là giả bộ thật, thì diễn xuất đó quả thực quá tốt.
Lăng Quân có chút khó hiểu, nhưng thực tế chứng minh cô ta rất không thích cô gái này. Trên người cô ta tập trung những đặc trưng cần có của một phạm nhân, không có lòng đồng cảm và lòng thương hại, máu lạnh vô tình.
“Mọi người chặn cửa phòng phát thanh lại.” Lăng Quân di chuyển ánh mắt, quyết định nhắm mắt làm ngơ. Tuy cô ta rất ghét, nhưng bây giờ không phải là lúc giải quyết ân oán cá nhân, “Đừng để đám quái vật kia phát hiện ra chúng ta ở đây.”
Cửa phòng phát thanh bị Thời Sênh chém hỏng, họ chỉ có thể dùng những thứ khác trong phòng phát thanh chặn lại.
Thời Sênh cắn hạt dưa nhìn họ chặn xong mới nói, “Các người muốn làm thức ăn cho lũ quái vậy, hay là biết thuật xuyên tường?”
Mọi người: “...” Vậy sao cô không nói sớm?
Đương nhiên là họ bây giờ không dám nói ra. Dù sao thì cô cũng không phải là người bình thường, cái vẻ mặt xem trò đó của cô rõ ràng là muốn chờ họ chặn xong rồi mới nói.
Đúng lúc họ chuẩn bị rút đi, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng động. Lăng Quân ra hiệu cho mọi người không lên tiếng.
Tất cả mọi người đều cứng đờ ở nguyên chỗ cũ, lo lắng nhìn ra ngoài cửa.
Lăng Quân lại gần khe hở nhìn ra bên ngoài, giơ hai ngón tay lên.
Hai con quái vật, đang đi từ bên ngoài vào, tốc độ của chúng hơi chậm, hình như là đã bị thương, năng lực cảm ứng với con người cũng yếu hơn. Lăng Quân nhìn thấy một con quái vật đứng ngoài cửa hít ngửi một lúc, cuối cùng chậm rãi rời đi.
Đến khi quái vật rời khỏi tầm mắt, Lăng Quân mới thở phào nhẹ nhõm, “Đi rồi.”
“Phịch!”
“A!”
Tiếng kêu to kèm theo đống vật tư xếp chồng trước cửa lắc lư, con quái vật vừa đi lại quay lại, liều mạng húc đổ đống vật tư. Người trong phòng sợ hãi lùi về phía sau bức tường, trừng mắt nhìn đống vật tư đang lắc lư sắp đổ.
“Mau giữ lấy.” Lăng Quân phản ứng lại đầu tiên, chạy xuống đỡ phía dưới, “Không thể để chúng vào đây được.”
Những người khác nhìn nhau, đội trưởng Hồ chạy đến giúp đỡ đầu tiên. Những người khác thấy vậy lần lượt chạy tới giúp đỡ.
Thế nhưng quái vật rất khỏe, cho dù họ có bao nhiêu người cũng không chống đỡ được đòn tấn công của quái vật, chưa nói đến con thứ hai cũng bị thu hút lại gần. Hai con cùng dùng sức mạnh, đống vật tư đã bị đổ xuống một phần, từ bên trên cũng có thể nhìn thấy quái vật dữ tợn ở bên ngoài.
Thời Sênh nhảy từ trên bục xuống, đi đến lối đi phòng thao tác, dán bùa lên trên khung cửa.
Người quân nhân lúc trước nói phải nói chuyện tử tế với Thời Sênh thấy vậy liền rút lui theo bản năng, chạy về phía Thời Sênh.
Thời Sênh đang dán bên còn lại. Hắn chạy vào, cô chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn, chứ không ngăn cản.
Quân nhân xông vào phòng thao tác, bên tai bỗng vang lên một tiếng ầm ầm, cùng với những tiếng kêu thảm thiết, nghe thấy mà da đầu tê dại.