Boss Là Nữ Phụ

Chương 1832: Vua tinh linh (16)


trước sau

Dị thú mà họ biết có da lông, trắng nõn như mây trắng, thân hình giống như con báo, nhưng to hơn con báo rất nhiều, trên đầu mọc hai chiếc sừng nhỏ... chứ không phải các loại hình thú mà những đám bóng đen này ngưng tụ thành.

Đây cũng là lý do tại sao không ai nhận ra chúng.

“Tiểu tinh linh, ở mãi trên trời không mệt sao? Muốn nghe thì xuống đây mà nghe.” Bóng đen đột nhiên nhìn lên trời.

Đám người vốn đang thảo luận rôm rả đồng loạt nhìn lên trời.

Thời Sênh ở giữa vòng vây của mấy con dị thú, dừng lại giữa không trung. Cô lắc chân, áo choàng chuyển động, để lộ ra chiếc váy bằng lá cây màu xanh biếc.

“Không có hứng. Ta thương lượng với các ngươi một chuyện.” Thời Sênh cúi nhìn bóng đen.

“Các ngươi chắc cũng cần chút thời gian bàn bạc, ta sẽ quay lại sau.”

Bóng đen ném lại câu này, rời khỏi chiếc ghế bay lên không trung, cùng với Thời Sênh biến mất trong thân ảnh đám dị thú.

...

Bên bờ vực sâu.

Thời Sênh nhảy từ trên thiết kiếm xuống, thống lĩnh dị thú xuống ngay sau cô, “Tiểu tinh linh, ngươi đã giúp chúng ta một chuyện lớn, có gì cứ nói.”

Nếu không có cô giúp đỡ, thì dù chúng có thoát ra ngoài được, cũng sẽ bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, sau khi thoát ra phải tu dưỡng một khoảng thời gian rất dài, không thể nhanh chóng tập hợp những người này ở đây thế này được, cho nên quả thực cô đã giúp chúng một chuyện rất lớn.

“Dưới vực sâu có một loài cỏ, các ngươi giúp ta lấy nó lên đây.”

Khi đám dị thú đuổi đám người này đến đây, cô đã thử mấy lần. Trong vực sâu có một lực hút rất kỳ quái, xuống dưới đó chắc chắn rất nguy hiểm, nếu đã có loài dị thú sống trong vực sâu có thể sai khiến, thì sao cô phải tự mình xuống đó làm gì chứ.

“Chỉ chuyện này thôi sao?” Thống lĩnh dị thú lấy làm lạ, điệu bộ hệt như lúc nghe điều kiện cô nói khi thả chúng ra khi trước.

“Nếu không thì sao?”

Thống lĩnh dị thú cảm thấy con tinh linh này đúng là đến để giúp hắn. Hắn đang rầu rĩ nghĩ cách mở cấm chế trên vực sâu thì cô đã đưa đến tận cửa.

“Chuyện nhỏ mà thôi, nhưng ngươi phải mở cấm chế ra một lần nữa.” Thống lĩnh dị thú nói: “Đồng thời ta muốn thả xuống đó một số người, ngươi chắc không có ý kiến gì chứ?”

Thời Sênh liếc nhìn thống lĩnh dị thú, hắn đứng thẳng tắp, dù sao cũng chỉ là một đám bóng đen, ko nhìn thấy được gì.

Hồi lâu sau, Thời Sênh nói một tiếng, “Xem tốc độ của ngươi thế nào.”

Thống lĩnh dị thú chợt hiểu ý tứ câu nói của Thời Sênh, lỗ hổng cô mở ra sẽ không quá lớn, nhưng có thể đưa được bao nhiêu người vào trong đó thì phải xem tốc độ của hắn thế nào.

Hai người đàm phán xong, Thời Sênh và Kính Lâm đứng bên ngoài, không đi vào.

“Ngươi không hỏi tại sao hắn lại muốn đưa những người đó xuống kia hay sao?” Kính Lâm đột nhiên lên tiếng, “Ngươi không tò mò hay sao?”

“Không tò mò.”

Thời Sênh ung dung trả lời.

“Nhỡ chẳng may hắn muốn đưa những người đó xuống kia chịu chết thì sao?”

“Thế thì có liên quan gì đến ta?” Thời Sênh nhìn Kính Lâm, “Đức vua à, bây giờ đến bản thân mình người còn khó giữ được, bớt lo chuyện bao đồng đi thì hơn.”

Kính Lâm: “...”

Thời Sênh và Kính Lâm tan rã trong sự không vui lần thứ n.

...

Không biết thống lĩnh dị thú đã nói gì với đám người đó, người bên kia thảo luận rất lâu, suýt nữa thì đánh nhau với dị thú. Cuối cùng là Phong Tư chặn mọi người lại, để thống lĩnh dị thú đưa các dị thú của chúng tránh đi, họ cần bàn luận.

Lần bàn luận này kéo dài một ngày.

Một ngày sau, Phong Tư và Hạ thống lĩnh đưa người đến tìm thống lĩnh dị thú.

Thống lĩnh dị thú điểm tên mấy người, dường như đang xác định xem những người này đều ở đây, sau đó để dị thú đưa họ đi về phía trung tâm vực sâu.

Mảng này đã được dọn sạch, toàn là dị thú, không nhìn thấy bất cứ con người hay thú tộc nào.

“Tốt nhất ngươi hãy giữ lời, sau khi chúng ta xuống đó thì phải thả những người khác ra.” Phong Tư đứng trước mặt thống lĩnh dị thú nhấn mạnh.

“Ta không phải là con người các ngươi, đương nhiên ta sẽ giữ lời.” Thống lĩnh dị thú bị nghi ngờ, có vẻ không vui.

Phong Tư đưa người nam tử áo đỏ xuống dưới, Tự Cẩm đang bị thương không tiện xuống dưới đó, cho nên ở lại bên trên liên hệ những người khác, đề phòng chẳng may.

Phong Tư sắp xếp cho tất cả mọi người xong, nghiêng đầu hỏi thống lĩnh dị thú đang đứng bên bờ vực sâu, “Xuống đó thế nào?”

Thống lĩnh dị thú nhìn lên trời, Thời Sênh từ trên
không trung nhảy xuống.

“Cô ta cũng xuống đó theo chúng ta sao?” Một người đứng cạnh Hạ thống lĩnh lập tức hét lớn.

“Ai muốn xuống đó cùng các người chứ, bớt ảo tưởng đi.”

Thống lĩnh dị thú không trả lời, Thời Sênh chỉ hừ lạnh một tiếng, sau khi đặt Kính Lâm từ trên thiết kiếm xuống, huơ thiết kiếm đi về hướng người kia.

“Làm... làm gì vậy hả?”

Tất cả mọi người đều trở nên lo lắng.

“Ngươi đừng có qua đây. Ta nói cho ngươi biết, chúng ta có nhiều người như vậy không sợ ngươi đâu!!!”

Thời Sênh nhếch miệng, sau đó mặt không biểu cảm xoay người, thiết kiếm vạch ra một đường cong hoàn mỹ trong không trung, luồng khí lưu chuyển động theo thiết kiếm khắp bốn mặt tám phương, phóng xuống vực sâu.

Kiếm khí đánh lên trên không trung vực sâu, vạch ra một lỗ hổng, thống lĩnh dị thú cho mấy con dị thú xuống dưới trước, hai con trong đó đi tìm loài cỏ Thời Sênh cần, còn lại là đi dẫn đường cho những người khác.

Trong vực sâu tản ra thứ khí tức rất kinh khủng. Trực giác nói cho họ biết dưới đó rất nguy hiểm, những người này đều có chút do dự không muốn tiến lên.

Cuối cùng Phong Tư dẫn đầu, nhảy qua lỗ hổng đó xuống dưới, nam tử áo đỏ vội vã theo sau, những người khác mới lần lượt nhảy theo.

Lỗ hổng dần ghép chặt lại, mấy người cuối cùng đã nhảy xuống hết.

Đúng lúc này, một bóng đen như quỷ mị đánh bay dị thú, xông về phía Kính Lâm. Hàn quang trong tay bóng đen lóe lên, lưỡi dao sắc bén cắm vào đất bùn, khiến Kính Lâm và mảnh đất kia đều bị bới tung lên.

Kính Lâm bay về phía lỗ hổng, cùng với bóng đen đó rơi vào trong lỗ hổng, sau đó biến mất.

Bóng đen xuất hiện, đẩy Kính Lâm xuống dưới, thời gian không quá hai giây.

Thời Sênh: “...”

Thống lĩnh dị thú: “...”

Ta... mẹ kiếp!

Gan chó to đấy!

Thời Sênh nhảy xuống lỗ hổng vào khắc cuối cùng khi nó sắp khép chặt lại. Vừa vào bên trong, cả người cô đều ở trạng thái mất trọng lực, lực hút cực kỳ mạnh mẽ khiến linh lực trong cơ thể cô hỗn loạn, căn bản không thể sử dụng được.

Quá trình xuống dưới còn có thể nhìn thấy lốc xoáy nhỏ đang lơ lửng, hậu quả khi bị lốc xoáy đó quét đến là...

Thời Sênh rùng mình, cô không muốn biết.

Thời Sênh nhanh chóng nhìn thấy Kính Lâm đang ở phía dưới cô một bước, bóng đen kia đã không thấy đâu nữa, chỉ còn Kính Lâm đang không ngừng rơi xuống dưới.

Thời Sênh liếc nhìn vực sâu không thấy đáy, rơi xuống đấy một cái liệu có chết luôn không?

Cuối cùng Thời Sênh cắn răng, điều chỉnh cơ thể, tăng nhanh tốc độ rơi, nắm lấy áo choàng đã sắp rơi xuống, bọc lấy Kính Lâm, nhanh chóng thắt nút.

“Ngươi đến đây làm gì?” Giọng Kính Lâm đột nhiên có chút phẫn nộ.

“Ngươi không xuống đây thì ta sẽ đi theo chắc?” Thời Sênh tức giận.

“Ngươi...”

Tốc độ rơi xuống tăng lên khiến Thời Sênh không nghe rõ câu Kính Lâm nói sau đó, cũng may thiết kiếm của cô rất hữu dụng không tèo vào lúc này. Thời Sênh miễn cưỡng có thể tiếp đất an toàn.

Thời Sênh đặt Kính Lâm xuống đất, tì vào thiết kiếm thở dốc, “Cái thứ đồ chơi khi nãy đẩy ngươi xuống đây đâu rồi? Ông phải đập nó ra làm tám mảnh.”

“Không biết, vào đây đã không thấy đâu nữa rồi.”

Thời Sênh vén áo choàng bọc Kính Lâm ra, âm u hỏi: “Kính Lâm, ngươi cố ý đúng không? Ngươi cũng muốn xuống đây? Tại sao? Ở đây có cái gì?”

Kính Lâm vốn định nói gì đó, nhưng lời nói đã đến miệng lại thay đổi, “Ta cảm nhận được khí tức của vương miện tinh linh, rất yếu, nó đang ở gần đây.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện