Trì Ninh mang từ nước ngoài về cực kỳ lắm đồ, cả phòng khách đều chất đầy va li của cậu ta khiến cho căn phòng này cũng đột nhiên chật chội và ầm ĩ hơn rất nhiều.
“Trì Tây, chị ngồi đấy làm gì hả, mau giúp thu dọn đồ đạc đi.” Trì Ninh xoa eo, ra lệnh cho Thời Sênh đang ngồi xem tivi ở phòng khách.
“Cậu chủ, cậu chủ, sức khỏe của cô chủ không được tốt lắm, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật nhiều, để tôi dọn dẹp là được rồi.” Dì Tuệ tiến lên ngăn cản Trì Ninh.
Trì Ninh đẩy dì Tuệ ra, “Hôm nay tôi phải bắt Trì Tây dọn đấy, ai bảo nó là chị của tôi chứ. Trì Tây, mày bị điếc hay sao mà không nghe thấy hả?”
Thời Sênh ném cái điều khiển ra, đứng lên và cầm lấy dao gọt trái cây ở trên bàn, đi từ bên kia sofa tới.
Theo động tác tay chuyển động, dao gọt trái cây ánh lên một tia sắc lẹm. Thiếu nữ thản nhiên đi tới gần, chân đạp lên hai cái va li đang đặt chồng lên nhau, “Chặt đứt tay mày rồi thì tao sẽ dọn giúp mày, có cần tao chém tay giúp mày trước không?”
Giọng của thiếu nữ cực kỳ bình tĩnh. Sự bình tĩnh đó Trì Ninh chưa từng nghe thấy bao giờ, giống như một đường thẳng tắp không hề có nửa điểm phập phồng nào.
Nhưng giọng nói này lại có tính uy hiếp hơn bất kỳ lời nói nào mà cậu ta từng nghe qua, nó khiến con người ta cảm thấy sợ hãi.
“Mày...”
Ánh sáng lạnh hiện lên trong mắt mang theo khí thế lạnh như băng làm da gà da vịt nổi đầy người.
Trì Ninh không dám nhìn thẳng vào mắt Thời Sênh nữa, cậu ta thật sự cảm thấy sợ hãi.
“Mày bị điên rồi.” Trì Ninh gào lớn một tiếng rồi chạy trối chết lên trên lầu.
Thời Sênh ném dao ra, “Với tí lá gan này mà cũng dám kèn cựa với ông mày đã hoành hành ngang ngược mấy trăm năm sao.”
Đại ca Sênh xã hội đen.
[...] Ỷ lớn hiếp nhỏ thì có gì mà phải đắc ý chứ. Cô không thấy xấu hổ à? Có thể đi làm mấy chuyện đứng đắn hơn được không hả, đừng có mà trêu chọc trẻ con nữa đi.
Thời Sênh vỗ vai dì Tuệ đã sợ tới ngu người, trong lòng trả lời Hệ thống: “Chẳng phải bây giờ ta đang làm chính sự sao?”
[...] Bắt nạt trẻ con mà là chính sự à?
“Nguyện vọng của nguyên chủ là gì chứ hả? Là một người ưu tú, đương nhiên phải bắt đầu từ mấy người thân cực phẩm này rồi, để bọn họ nhìn thấy ông đây trâu bò cỡ nào chứ.”
[Ưu tú! Ưu tú! Cô có hiểu được từ ưu tú nghĩa là gì không hả? Không biết thì mau đi đọc sách cho tử tế.] Ai bảo cô vênh váo chứ!
“Người giống như ta mới được coi là ưu tú.”
[...] Không biết xấu hổ.
Hệ thống tức giận đến câm lặng, offline thành công.
...
Từ sau ngày bị Thời Sênh cầm dao đe dọa, Trì Ninh vẫn luôn ra ngoài lêu lổng với bạn bè, rất ít khi về nhà. Dù có về thì cũng trong tình trạng say như chết, sau khi tỉnh rượu lại tiếp tục lái xe ra ngoài lêu lổng.
Đáng nhắc tới là, Trì Ninh còn chưa đủ 18 tuổi.
Vì thế, một ngày nọ, Thời Sênh nhận được điện thoại của cảnh sát bảo cô tới Cục Cảnh sát bảo lãnh người.
“Không có bằng lái xe? Uống rượu? Gây tai nạn?”
“Không phải.”
“Thế có hút ma túy không?”
“Không.”
“Đáng tiếc... Ồ, các anh cứ nhốt nó lại đi, nhốt được bao lâu thì nhốt, nhốt đến chết cũng được. Cảm ơn các chú cảnh sát đã vì dân trừ hại.”
110: “...”
Bên trên là đoạn đối thoại của cảnh sát và Thời Sênh.
Trì Ninh được luật sư do ông bà Trì thuê tới bảo lãnh ra. Trì Ninh bừng bừng tức giận lao thẳng về nhà, đập vào mặt là một đống lộn xộn.
Thời Sênh từ trong phòng đi ra, đứng ở trên lầu nhìn xuống Trì Ninh ở bên dưới.
“Trì Tây!” Trì Ninh ba bước thành hai bước xông thẳng lên lầu, “Mày muốn làm gì hả? Có phải mày không muốn thấy tao sống tốt hơn mày đúng không? Chỉ hận không thể nhốt tao vào tù chứ gì?”
“Đây là mày nói đấy nhé, tao chưa nói gì hết.”
Gân xanh nổi đầy trên trán Trì Ninh, bởi vì tức giận nên đã quên mất bài học lần trước, vung tay định đấm vào mặt Thời Sênh.
Thời Sênh dễ dàng tóm được tay cậu ta, dù nguyên chủ có là một con gà ốm đi chăng nữa thì vẫn dư sức đối phó với Trì Ninh.
“A!”
“Trì Tây, cái con điên này, buông tao ra, a!”
“Mày dám đánh tao à, dừng tay ngay. Trì Tây, mày dừng lại cho tao!”
Trì Ninh bị đánh một trận, mặt mũi bầm giập quỳ rạp trên mặt đất gọi điện thoại cho ông bà Trì tố cáo. Thời Sênh liền nghe thấy điện thoại bàn trong biệt thự vang lên, sau khi không có ai nghe máy thì điện thoại của dì Tuệ tiếp tục đổ chuông.
Thời Sênh cảm thấy may mắn vì mình không có điện
thoại di động.
Không rõ là điện thoại của nguyên chủ bị người của Cục Cảnh sát mang đi hay rơi ở đâu mất, tóm lại là từ sau khi tỉnh dậy cô chẳng nhìn thấy nó nữa.
“Cô chủ, bà chủ đã mua vé máy bay chuyến đêm nay, chỉ mấy tiếng nữa sẽ về tới...” Lúc ăn cơm tối, dì Tuệ cẩn thận nói lại với Thời Sênh.
“A, chẳng lẽ còn muốn tôi xếp hàng vẫy tay chào mừng bà ấy nữa chắc?”
Không phải vấn đề cô xếp hàng hoan nghênh mà là bà chủ trở về để tính sổ.
Bà ta biết rõ nhất chuyện bà chủ yêu chiều cậu chủ thế nào. Nếu nhìn thấy bộ dáng của cậu chủ hiện tại, không biết bà chủ sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Thời Sênh không muốn nghe dì Tuệ lải nhải nên nhanh chóng giải quyết xong bữa tối của mình, cầm cái thẻ tìm được ở trong phòng nguyên chủ và ra khỏi nhà.
“Cô chủ, cô định đi đâu thế?”
“Phá sản.”
Dì Tuệ: “...” Phá sản? Phá cái gì sản cơ?
...
Đêm thành phố vừa mới bắt đầu, Thời Sênh chỉ đi mua một cái điện thoại mới, nguyên chủ cũng không có nhiều tiền lắm mà cô thì còn cần dùng tới tiền nên không thể tiêu sạch được.
Thời Sênh mua điện thoại xong thì ra khỏi cửa hàng, đứng ở ngoài cửa nhìn giờ.
Đột nhiên cô bị ai đó đụng phải từ sau lưng. Một cô gái mặc váy trắng vội vã vọt qua người cô, sau khi đụng trúng thì hơi quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hoảng loạn, miệng nỉ non vài tiếng: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi...”
Sau đó nhanh chóng lẩn vào trong dòng người như thể bị ai đuổi theo ở đằng sau vậy.
Thời Sênh cổ quái ngoảnh lại nhìn phía sau. Người đi tới đi lui, nhìn ai cũng rất bình thường, không có chỗ nào không ổn cả.
Lúc cô về đến khu biệt thự thì đã hơn 11 giờ đêm, xung quanh quạnh quẽ tịch mịch, bóng cây lắc lư lay động như yêu ma quỷ quái vậy.
Tiếng bước chân vang lên trong hoàn cảnh này nghe cực kỳ đột ngột.
“Lộc cộc... Lộc cộc...”
Tiếng bước chân dồn dập và hỗn độn truyền ra từ trong bóng đêm, xen lẫn với tiếng thở hồng hộc, có bóng trắng vọt ra khỏi màn đêm, khoảng cách với Thời Sênh không ngừng ngắn lại.
Đó là một cô gái, chính là cô gái đã đụng vào Thời Sênh lúc trước.
Trên chiếc váy trắng tinh của cô gái có dấu vết, Thời Sênh còn ngửi thấy mùi máu tươi.
Có vẻ như cô ta đang rất sợ hãi, đầu không ngừng ngoảnh lại phía sau, hành vi cử chỉ tỏ vẻ có người đang đuổi theo sau lưng. Nhưng Thời Sênh nhìn lại thì lại chẳng thấy gì, chỉ có bóng đêm có thể nuốt chửng người ta.
Nhưng đúng lúc này, một bóng đen từ trên trời hạ xuống, ngăn cản đường đi của thiếu nữ, “Bảo bối nhỏ, chạy đi đâu thế.”
Cô gái ôm đầu hét lên chói tai, xoay người chạy ngược về sau, “A!”
Bóng đen tóm chặt lấy cô gái, ôm cô ta vào trong lòng, cắn phập lên cổ cô gái, tiếng hút máu ừng ực vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Thời Sênh bình thản đứng nhìn quá trình săn giết của huyết tộc cũng như quá trình săn giết huyết tộc.
Nam sinh mặc đồng phục học sinh, thong dong bình tĩnh giết chết huyết tộc, cúi người kiểm tra mạch đập của cô gái kia, sau khi xác định người đã chết liền lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, đọc địa chỉ của nơi này.
Sau đó, hắn cúp máy, quay đầu lại nhìn Thời Sênh đang cắn hạt dưa.
Nam sinh đó nhìn rất tuấn tú, hơi giống con lai. Hắn đút hai tay vào túi quần, ung dung tiêu sái đi về phía Thời Sênh, ánh mắt đảo qua người cô ba lượt.
Đây là con người...
Nam sinh thấy hơi kỳ quái, con người gặp phải chuyện này mà lại trấn định như thế sao?
Nam sinh đi tới trước mặt Thời Sênh rồi dừng lại: “Vừa rồi cô đã nhìn thấy gì rồi?”