Boss Là Nữ Phụ

Chương 1854: Ám dạ huyết chú (8)


trước sau

Thời Sênh đi xuống tới tầng cuối cùng thì gặp được cô gái kia, cô ta đang cúi đầu đi qua đi lại.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta ngẩng đầu lên nhìn, sau đó do dự tiến lên, “Chị, vừa rồi cảm ơn chị.”

“Không cần khách khí.” Thời Sênh đi vòng qua bên cạnh.

Cô gái vội vàng đuổi theo, nhưng vì ánh nắng bên ngoài khá gay gắt nên cô ta lại rụt vào, “Chị, em tên là Tinh Thuần, cảm ơn chị.”

Thời Sênh quay đầu lại nhìn cô ta. Cô ta đứng trong bóng râm, có vẻ như không thích ánh mặt trời, toàn thân đều tỏ vẻ bài xích, cô ta là huyết tộc sao?

Dù gì trước kia cô cũng đã từng là huyết tộc, thân thể này tuy không có năng lực giám định nhưng vẫn có thể nhìn nhận bằng thị giác một số vấn đề, vẫn có thể đoán được.

Mà trong giả thiết của thế giới này, khi đạt tới một thực lực nhất định hoặc có huyết mạch huyết tộc đặc thù nào đó thì có thể không cần sợ hãi ánh mặt trời nữa. Nhưng bọn họ là sinh vật hoạt động về đêm, ghét ánh nắng mặt trời đã gần như là bản năng của họ rồi.

Thời Sênh mới vừa làm màu xong nên tâm tình cũng rất tốt. Cô lục lọi một hồi, lấy từ trong không gian ra một cái ô đưa cho Tinh Thuần.

Tinh Thuần mở to đôi mắt long lanh, kinh ngạc nhìn Thời Sênh tự nhiên lấy đồ ra từ không trung, “Chị, chị biết ma pháp ạ?”

“Không biết.” Thời Sênh đưa ô cho cô ta, lại lần nữa bước ra khu vực có ánh nắng, ánh sáng mặt trời bao bọc lấy cô làm cho cả cơ thể như sáng lên.

Tinh Thuần nhìn ánh mặt trời ở phía ngoài, sau đó cau mày mở ô ra, chạy bắt kịp Thời Sênh, “Chị, chị định đi đâu thế?”

“Tìm một chỗ ngủ.” Quá nóng, không muốn đi học tí nào.

“Em biết một nơi có thể ngủ.” Tinh Thuần nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Rất mát mẻ.”

“Ồ.” Cô muốn về nhà ngủ.

Nhưng mà Tinh Thuần lại cho là Thời Sênh đồng ý, “Chị à, để em đưa chị tới đó, nơi đó ban ngày không có ai đâu, chị không cần lo lắng gì cả.”

Đối mặt với sự thỉnh cầu của những cô em đáng yêu như thế này, sức chống cự của Thời Sênh trước giờ chưa bao giờ mạnh mẽ nổi.

Tinh Thuần cười híp mắt: “Chị, tên chị là gì thế ạ?”

“Trì Tây.”

“Trì Tây?” Tinh Thuần nhắc lại, “Sao lại có họ giống cái tên cậu chủ Trì kia thế.”

“Em không phải sinh viên trong trường này, em tới đây làm gì?” Cô ta không mặc đồng phục, nhưng lại cầm sách, cô còn tưởng cô ta là sinh viên bình thường. Nhưng giờ trong trường làm gì có nữ sinh nào không biết tên tuổi cái thằng đần Trì Ninh kia nữa. Mà cô gái này lại bày ra vẻ mặt rõ ràng là không biết gì.

“Lấy cái này về cho anh trai em.” Tinh Thuần giơ quyển sách trên tay lên, “Anh trai em là chúa lười.”

Tinh Thuần dẫn Thời Sênh ra khỏi trường học. Ở ngoài cổng trưởng, không biết Tinh Thuần nhìn thấy cái gì mà lại trốn ngay ra sau lưng Thời Sênh.

“Gì thế hả?” Thời Sênh nhìn cô ta với vẻ kỳ quái.

Sắc mặt Tinh Thuần cực kỳ không tốt, cố gắng hạ thấp cái ô xuống để ngăn cản thân mình.

Ngoài cổng trường có một nữ sinh đi vào, đầu tóc gọn gàng, ánh mắt có mấy phần sắc bén. Người này không phải ai khác, chính là nữ chính Lương Sắt của chúng ta.

Ánh mắt cô ta thoáng dừng lại trên người Thời Sênh. Nhưng Thời Sênh biết không phải cô ta đang nhìn mình mà là nhìn Tinh Thuần đang trốn sau lưng mình.

Lương Sắt là thợ săn quỷ hút máu, hơn nữa còn rất giỏi.

Lần trước, trong tiệc chào đón tân sinh viên, hình như Lương Sắt bị thương nên tên quỷ hút máu kia mới bắt được tới tay.

Có thể là vì cố kỵ có con người ở đây nên Lương Sắt cũng không làm khó dễ, nhanh chóng thu lại ánh mắt rồi lướt qua Thời Sênh.

Lương Sắt đi xa rồi, Tinh Thuần mới thở phào nhẹ nhõm, “Chị à, chúng ta mau đi thôi.”

Lần trước cô gặp phải cô gái kia. Nếu không phải do anh trai tới đúng lúc thì có khi đã bị cô ta giết chết rồi.

Tinh Thuần muốn dẫn Thời Sênh đi tìm chỗ ngủ. Thời Sênh không muốn đi, cho dù đây là một cô nàng đáng yêu như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể đi theo người ta ở ngay lần gặp đầu tiên được.

Thời Sênh tùy tiện tìm một quán net bên ngoài trường học. Tinh Thuần tò mò đi theo, không phải là đi tìm chỗ ngủ à? Sao lại vào quán net chơi game thế này?

Thời Sênh ngồi đến tận tối mịt. Tinh Thuần đã dựa vào cô ngủ từ lúc nào không hay. Thời Sênh đành phải gọi cô ta dậy. Cô gái mơ màng mở mắt ra, xoa mắt đứng lên, “Trời tối rồi ạ?”

“Cuộc sống về đêm bắt đầu rồi.” Thời Sênh cười một cái không rõ ý vị.

Không rõ
Tinh Thuần không nghe thấy hay không thèm để ý, cô ta lại ôm sách đi theo sau Thời Sênh, “Chị à, buổi tối nguy hiểm lắm, để em đưa chị về nhé?”

“Không cần, em tự về nhà đi.” Chính mình còn phải cầu cứu người khác mà còn đòi bảo vệ cô à?

“Nhưng mà...” Thân thể Tinh Thuần đột nhiên bị người ta xách sang bên cạnh. Cô ta còn chưa kịp kêu lên thì đã bị bịt chặt miệng.

Tinh Thuần trừng lớn mắt, thấy rõ ai đang bịt miệng mình thì lập tức từ bỏ giãy giụa, nhưng trong miệng vẫn phát ra âm thanh ô ô, ý bảo đối phương buông mình ra.

Thân mình nam sinh kia khá cao lớn, ít nhất 1m8. Tinh Thuần bị anh ta xách lên chẳng khác nào đang xách một con gà con.

Anh ta mặc một cái quần xà lỏn, trên thân là áo ba lỗ, tông lào, tóc rối bù như vừa ngủ dậy. Nếu không phải nhìn anh ta khá đẹp trai thì thực sự là một người đàn ông vừa cao to vừa thô thiển.

Nam sinh cốc vào đầu Tinh Thuần một cái, “To gan lớn mật, bảo em đi lấy sách mà em mất tích tới mấy tiếng liền, lần trước bị dạy dỗ một lần còn chưa thấy đủ hả?”

Tinh Thuần lấy tay che đầu, ấm ức đáp: “Em quên mất.”

“Quên mất? Chẳng phải anh bảo em là lấy được sách thì phải về ngay sao? Chuyện quan trọng thế mà em còn quên, sao em không quên em luôn đi cho rồi.” Nam sinh càng thêm tức giận.

“Em sai rồi.” Tinh Thuần vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi anh, sau này em sẽ không như thế nữa.”

Nam sinh đã đỡ tức giận hơn, buông Tinh Thuần xuống, kéo lại quần áo xộc xệch của em gái rồi mới vắt cánh tay dài của mình lên vai cô: “Đi thôi, về nhà, mà sách đâu rồi?”

“Ở đây.” Tinh Thuần vội vã đưa sách cho nam sinh, lại túm chặt tay anh ta, “Anh chờ em một tí.”

“Sao thế hả?” Giọng điệu của nam sinh vẫn rất không vui, “Đừng tưởng em xin lỗi là coi như qua chuyện này nhé, về nhà viết ngay một bản kiểm điểm dài 2000 chữ cho anh.”

Nghe thấy bản kiểm điểm 2000 chữ, Tinh Thuần lập tức suy sụp, “Anh, có thể không viết được không ạ? Hôm nay em tới trường, gặp phải mấy người, bọn họ ức hiếp em...”

Con ngươi nam sinh nhíu lại: “Ai?”

“Em không biết họ.”

“Có bị thương ở đâu không?”

Tinh Thuần vội vàng lắc đầu, chỉ vào Thời Sênh: “Là chị ấy đã cứu em, anh, chẳng phải anh nói với em rằng phải tri ân báo đáp sao? Vì thế em ở bên chị ấy cả một buổi trưa, thế thì em có phải viết bản kiểm điểm nữa không ạ?”

Nam sinh nhìn về phía Thời Sênh.

Nữ sinh mặc đồng phục học sinh, đứng ở dưới ánh đèn đường, trong đáy mắt là đủ mọi màu sắc ánh sáng nhưng lại chẳng hề có một gợn sóng nào.

Nam sinh cầm lấy tay Tinh Thuần rồi đi về phía Thời Sênh, vươn tay ra, “Cảm ơn cô đã cứu mạng, coi như tôi nợ cô một ân tình, sau này có việc gì thì cứ tơi tìm tôi. Tôi là Tinh Qua, Qua trong sa mạc.”

“Tiện tay thôi.” Thời Sênh cũng không duỗi tay ra mà lùi về sau một bước.

Tinh Qua hơi sửng sốt, sau đó cũng không thèm để ý mà thu tay lại, mày nhướng lên, “Vậy không nợ.”

Thời Sênh: “...” Thằng cha này đúng là tùy tiện.

“Anh!” Tinh Thuần không vui kêu lên một tiếng.

Tinh Qua trừng mắt với cô em gái một cái rồi ấn tay xoay đầu cô ta đi, lại vươn tay vẫy vẫy chào Thời Sênh, “Có duyên gặp lại.”

Tinh Thuần quay đầu lại nhìn qua nách Tinh Qua, “Chị, chị đừng nghe anh trai em nói đùa, lời vừa rồi của anh ấy vẫn có hiệu lực, chị có việc gì thì cứ đi tìm anh ấy.”

Tinh Qua lại quay đầu cô ta đi, “Em nói hơi bị nhiều rồi đấy.”

“Chính miệng anh nói, sao có thể đổi ý chứ hả.”

“Người ta đã nói không cần, anh cũng chỉ chiều lòng người ta mà thôi, sao lại nói là đổi ý chứ hả.”

“Rõ ràng là anh đổi ý.”

“Anh không nhé!”

“Anh có!”

“...”

Bóng dáng hai người dần khuất trong ánh đèn đường. Thời Sênh thở dài, chuẩn bị về nhà làm công tác hằng ngày - trêu tức bà Trì và Trì Ninh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện