Chuyện của huyết tộc cũng chẳng có liên quan gì tới Thời Sênh, cô vẫn sinh hoạt đều đặn như trước đây.
Dường như Thanh Yến chẳng cảm thấy có tí hứng thú nào, cứ vài ba ngày Cảnh Mộ sẽ tới một lần nhưng không bao giờ gặp được hắn. Sau đó hình như đã có chuyện gì đó xảy ra nên Cảnh Mộ không tới nữa. Lương Sắt có lẽ đang vội vàng tra xét chuyện về Lương gia nên cũng không thấy xuất hiện.
Tóm lại, nam nữ chính của thế giới này đều có việc riêng bận bịu, căn bản không hề yêu đương.
Không thể hủy CP, thật khổ sở.
Tình hình của Tinh Thuần càng ngày càng kém. Thỉnh thoảng Thời Sênh sẽ đứng ngoài cửa phòng quan sát một chút, cũng không biết Tinh Qua có tìm được huyết thanh không.
Thời Sênh hơi lo lắng Thanh Yến sẽ xảy ra chuyện. Dù sao lần đó hắn cũng có mặt ở hiện trường. Cũng may, Thanh Yến vẫn luôn bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu phát bệnh.
“Thanh Yến.”
Người đứng bên cửa sổ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Thời Sênh.
“Anh cảm thấy ý nghĩa của tồn tại là gì?” Thời Sênh đi tới bên cạnh hắn, chống tay vào cửa sổ nhìn ra ngoài xa, “Tại sao con người ta phải sống chứ?”
Thời Sênh đột nhiên hỏi vấn đề cao thâm này làm Thanh Yến mãi không biết trả lời thế nào. Thật lâu sau, hắn liền ôm cô vào lòng, ôm lấy cô từ phía sau, cằm tì lên vai cô.
Hắn nói: “Tồn tại, là vì chờ em.”
Hắn lại hơi dừng một chút, “Ý nghĩa của tồn tại là vì em mà sống.”
Hắn vẫn luôn không hiểu hắn sống lâu thế để làm gì, cho đến tận khi gặp được cô, tựa hồ tất cả đều sáng tỏ.
Một mình hắn vượt qua thời gian dài dằng dặc chỉ vì chờ một người, chờ một người trở thành một phần không thể tách rời của hắn.
Thời Sênh dựa người vào Thanh Yến, nhìn về một đám mây trắng nơi xa: “Thật tốt khi gặp được anh.”
“Ừ.” Thật tốt khi gặp được em.
...
Lúc Thời Sênh đi tới trường liền nghe thấy có người nhắc tới tên Trì Ninh. Cô cẩn thận nghe kỹ, hình như Trì Ninh chuẩn bị đính hôn. Đối tượng chính là cô gái Anni mà cô đã gặp ở rạp chiếu phim lần trước.
Đúng là không tìm đường chết thì sẽ không chết.
Còn dám cưới cả huyết tộc, lá gan của tên nhóc Trì Ninh này đúng là có thể lên trời rồi.
Trong các đại gia tộc, đính hôn sớm là chuyện rất bình thường. Lúc trước chuyện Thời Sênh đính hôn cũng bị đồn ầm lên ở trường. Sau sự kiện đó, cô ít khi tới trường nên mới không biết.
Dù sao Trì Ninh cũng được gắn mác nam thần, đột nhiên lại đính hôn. Đám nữ sinh trong trường không thể nào tiếp nhận được sự thật này, khóc đến đứt từng khúc ruột.
Đương nhiên, những người này có thế nào thì cũng không thể ảnh hưởng được tới lễ đính hôn của Trì Ninh và Anni.
Thời Sênh nhìn thấy thiệp mời, lễ đính hôn tổ chức còn long trọng hơn cả kết hôn. Sau lễ đính hôn, Anni cũng được sắp xếp tới đây học. Nữ sinh trong trường liền bắt tay cùng tẩy chay cô ta.
Anni là huyết tộc, bên ngoài thì cô ta giả bộ yếu đuối nhưng sau lưng lại ngầm dạy dỗ đám nữ sinh kia.
“Đã là lần thứ hai rồi, thật là dọa người, không biết là ai mà lại tàn nhẫn thế chứ.”
“Tôi nghe nói là một kẻ cuồng hút máu, toàn thân bạn học kia không còn một giọt máu nào nữa, thật đáng sợ.”
“Cậu nói... Liệu có phải quỷ hút máu trong truyền thuyết không?”
“Không thể nào, chẳng phải cái đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi sao? Cậu đọc ít mấy thứ linh tinh đó thôi, chắc chắn là do con người làm, thật biến thái...”
Mấy nữ sinh đi qua bên cạnh Thời Sênh, đang thảo luận chuyện xảy ra gần đây ở trong trường.
Đã có hai nữ sinh bị chết, máu toàn thân bị hút khô, trên cổ có dấu cắn, vừa thấy đã biết là huyết tộc làm.
Hiện tại huyết tộc đang loạn xị ngậu. Cảnh Mộ không có mặt ở trường nên chuyện này chỉ có thể để cảnh sát tới xử lý mà thôi.
Nhưng không chỉ trong trường học có án hút máu, bên ngoài cũng xảy ra rất nhiều. Hiện tại Cục Cảnh sát đã bận tới sứt đầu mẻ trán.
Những vụ án này có thể là do huyết tộc phương Đông gây ra, cũng có thể là do huyết tộc phương Tây gây ra, giờ không có ai ước thúc đám huyết tộc này, đương nhiên bọn chúng bắt đầu làm xằng làm bậy ở thế giới con người rồi.
Thỉnh thoảng Thời Sênh trở về cũng gặp phải huyết tộc, nhưng chúng còn chưa tới gần đã sợ chạy mất dép rồi.
Trên người cô có hơi thở của Thanh Yến, đám huyết tộc này thật sự sợ hãi hắn.
Thời Sênh ngồi trong nhà ăn, chống cằm nhìn ra bên ngoài. Ánh mặt trời sáng rực rỡ, một nữ sinh
xinh đẹp tung tăng nhảy nhót bên cạnh Trì Ninh. Vẻ mặt Trì Ninh đầy yêu chiều làm cho không biết bao nhiêu nữ sinh đau lòng.
Anni thoáng nhìn thấy Thời Sênh, sau đó cô ta cười với cô, ghé miệng vào tai Trì Ninh nói một câu gì đó. Trì Ninh liền rời di, Anni cất bước đi vào nhà ăn.
Nhưng mà khi cô ta bước vào thì cô gái vừa rồi còn ngồi ở đó đã không thấy đâu nữa.
Cô ta hơi tức giận, không cam lòng nên đuổi theo, chặn đường Thời Sênh ở cửa ra đằng sau của nhà ăn.
“Chị Trì Tây, chị sợ em thế à? Nhìn thấy người ta là trốn luôn là sao?” Anni vẫn cười xinh đẹp như cũ, giọng điệu đà tới mức làm Thời Sênh phải nổi da gà, nhưng nam sinh lại rất thích dáng vẻ này của cô ta.
“Đừng có gọi tôi là chị.” Thời Sênh lạnh lùng nhìn cô ta.
Anni cười duyên: “Chị là chị của Trì Ninh, tuy rằng em lớn tuổi hơn chị nhưng em vẫn phải gọi chị là chị mới đúng, nếu không thì không lễ phép rồi.”
Thời Sênh nở nụ cười trào phúng: “Cô nên gọi tôi là tổ tông.”
Nụ cười trên mặt Anni cứng đờ.
Sau đó, cô ta nhanh chóng nói tiếp: “Chị thật biết nói đùa, người ta muốn hỏi một chút, anh đẹp trai lần trước đi cùng chị đâu rồi? Có thể giới thiệu cho em làm quen được không?”
“Không thể.” Dám có ý đồ với vợ của ông, kiếm của ông đâu!
“Ôi, thật là đáng tiếc.” Anni tỏ vẻ thất vọng.
Thời Sênh nhìn trái phải một chút, chuẩn bị chụp bao tải đánh ả quỷ hút máu này. Ai ngờ còn chưa kịp lấy bao tải ra thì Lương Sắt đã xuất hiện, không nói một lời đã đánh lên với Anni.
Thời Sênh: “...”
Hệ liệt vai chính không chỗ nào không có mặt!
Bản cô nương chỉ muốn an tĩnh chụp bao tải người ta thôi mà, cô ta nhảy bổ ra làm quái gì!
Cướp cảnh diễn cũng không phải cướp như thế đâu.
“Ôi chao, đây không phải thợ săn nhỏ lần trước à?” Thực lực của Anni rất khá, đối mặt với Lương Sắt mà vẫn có tâm tình trêu đùa, “Cô không đánh lại được tôi đâu.”
Vẻ mặt của Lương Sắt lạnh như băng, ra tay cũng không lưu tình, chiêu nào cũng tàn nhẫn như muốn dồn Anni vào chỗ chết.
Thời Sênh tìm một chỗ ngồi cắn hạt dưa. Hai người đánh tới đánh lui, hết nửa ngày vẫn không phân thắng bại.
Thực lực của Lương Sắt vẫn hơi kém hơn, cuối cùng đành phải để Anni chạy mất: “Chị Trì Tây, hẹn gặp lần sau.”
Trước khi đi còn không quên buông lời trêu chọc Thời Sênh.
Lương Sắt xách súng đi tới trước mặt Thời Sênh. Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cô ta: “Có việc gì sao?”
Lương Sắt móc ra một ống tiêm ném cho Thời Sênh: “Tinh Qua bảo tôi giao cho cô.”
Thời Sênh đón được ống tiêm, bên trong là chất lỏng màu xanh biếc. Thời Sênh đứng lên, nhìn thẳng thắn đối mặt với cô ta: “Tinh Qua đâu?”
“Không biết.” Lương Sắt lạnh nhạt đáp: “Tinh Qua đã nói cô biết chân tướng Lương gia bị diệt môn, có phải không?”
“Biết thì sao chứ hả?”
“Có thể nói cho tôi không?” Giọng Lương Sắt khá bình thản, hiển nhiên Thời Sênh có thể tiếp thu thái độ này của cô ta.
Nhưng cũng không có nghĩa là Thời Sênh muốn nói cho cô ta: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết nhỉ?”
Lương Sắt rũ mắt, sau một hồi im lặng liền rời đi.
Thời Sênh siết lấy ống tiêm, nhìn bóng dáng Lương Sắt biến mất ở chỗ rẽ, nữ chính lần này thú vị thật.
Tinh Qua có thể đưa huyết thanh nhờ cô ta mang tới, đại khái là dùng chuyện cô biết chân tướng về chuyện Lương gia bị giết để làm điều kiện trao đổi.