Bàn tay của Lương Sắt đang túm lấy Adele không ngừng siết lại. Cô ta giơ súng lên nhắm ngay vào trán của Adele, cảm xúc trong đáy mắt dao động vô cùng kịch liệt như thể sắp bùng nổ tới nơi.
Họng súng lạnh như băng dán vào trán Adele. Cô ta còn muốn phản kích lại, nhưng đúng lúc này, Lương Sắt đột nhiên nổ súng.
Tiếng súng vang lên, con ngươi của Adele trợn trừng, ánh sáng cuối cùng trong mắt cũng dần tắt.
Phải... phải chết rồi.
Không ngờ cô ta phải chết rồi.
Lương Sắt bắn thêm hai phát, cuối cùng Adele chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Thanh Yến.
Thanh Yến đi ra từ một con đường đầy máu, rũ mắt nhìn Adele, trong đôi mắt không hề có một chút cảm xúc nào.
Khóe miệng Adele nhếch lên, đó là một nụ cười trào phúng.
Lương Sắt buông Adele ra, đứng lên. Cô ta mang theo vẻ mặt hốt hoảng đi lướt qua Thời Sênh, “Cảm ơn.”
Lúc đi ngang qua Thanh Yến, cô ta hơi dừng lại, âm thanh nghẹn ngào: “Tại sao Adele lại vì anh mà làm ra sự tình này?”
Yêu ư?
Không phải, Adele không thích Thanh Yến, thậm chí là có phần chán ghét, có thể nhìn ra từ trong mắt cô ta, nhưng tại sao cô ta nhất định muốn có được Thanh Yến chứ?
Vì yêu sinh hận ư?
Đừng nói Lương Sắt không hiểu, ngay cả Thời Sênh cũng không hiểu nổi quan hệ giữa hai người bọn họ.
Thanh Yến ngẩng đầu nhìn Thời Sênh. Thời Sênh cũng đang nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không có thái độ gì khiến hắn phải lo lắng cả.
“Bởi vì em gái cô ta.” Thanh Yến nhấc chân đi về phía Thời Sênh, “Em gái cô ta thích ta.”
Adele rất thương đứa em gái đó. Rất lâu trước đây, em gái cô ta tới phương Đông chơi liền nhìn thấy Thanh Yến, lập tức nhớ mãi không quên hắn, năm lần bảy lượt quấy rầy hắn. Thanh Yến không nhịn được nên đã đánh cô ta một trận.
Ai biết, trên đường trở về, cô ta lại gặp phải kẻ thù, kẻ thù đánh cho cô ta trọng thương. Trước khi chết, cô ta để lại di nguyện rằng muốn được ở bên Thanh Yến.
Adele đóng băng lại thi thể của em gái mình. Từ sau đó, Adele không ngừng tìm hắn gây phiền, ý đồ muốn bắt hắn tới phương Tây.
Nhưng Thanh Yến đâu có dễ bị bắt như thế chứ.
Thế nên sau đó mới có những việc kia.
Thời Sênh: “...”
Đi một vòng rõ to, cuối cùng lại vòng lên người một đứa con gái khác, tuy rằng chẳng thấy có gì cả nhưng Thời Sênh vẫn rất muốn chửi một câu.
Con mẹ nó, đây là chuyện gì vậy chứ?
Lương Sắt nghe xong liền im lặng rời đi. Cô ta vọt vào trong chiến trường, giết huyết tộc một cách liều mạng, dường như chỉ làm thế cô ta mới không nghĩ tới chân tướng mà mình mới được biết vừa rồi.
Adele chết rồi nên huyết tộc phương Tây lập tức lâm vào cảnh rối loạn. Vừa lúc viện binh của huyết tộc phương Đông đã tới, thế cục chiến trường lại lập tức thay đổi, cuối cùng huyết tộc phương Tây bỏ chạy.
Thời Sênh nghe nói Lương Sắt cũng chết.
Hình như là cô ta tự tìm tới cái chết.
Thi thể của Lương Sắt được đặt một mình một nơi. Lúc Thời Sênh tới nhìn thì cũng vừa lúc thấy Hề Mạn đi từ trong ra, vẻ mặt chẳng khác nào lần đầu tiên khi cô ta nhìn thấy Lương Sắt cả.
Hề Mạn ngăn Thời Sênh lại: “Để cô ấy an nghỉ đi thôi.”
Thời Sênh nhún vai, xoay người rời đi.
Tâm tình đi theo sau cô với tâm trạng không tốt lắm. Hai người cùng đi tới nơi an trí cho Tinh Qua.
Tinh Qua vẫn luôn chìm trong hôn mê, trên người hắn có thêm một đôi cánh. Đôi cánh như là một cành cây nối liền với cơ thể, sau lưng anh ta đầm đìa máu tươi. Người trong huyết tộc bàn bạc và thống nhất rằng, nếu cắt thứ này ra thì có thể Tinh Qua sẽ chết, vì thế không ai dám động vào.
Tinh Thuần ngồi bên cạnh anh ta, hai mắt đỏ bừng nhưng vẫn không khóc một tiếng nào, bởi vì trưởng lão huyết tộc nói rằng không thể quấy rầy Tinh Qua được.
“Lúc trước nếu tôi đối xử với hắn tốt một chút, có lẽ hắn cũng sẽ thích tôi.” Hề Mạn đột nhiên lên tiếng.
Hề Mạn cười buồn rồi lắc đầu rời đi, mưa cánh hoa tường vi trút xuống như thác lũ, cảnh tượng đẹp đẽ này lại mang theo mấy phần thê lương.
...
Trận chiến này thắng lợi nhưng sẽ còn nhiều cuộc chiến tranh khác, huyết tộc không thể dừng lại ở đây quá lâu, bọn họ còn phải đánh rất nhiều trận cho đến khi đuổi được hết đám huyết tộc phương Tây ra khỏi lãnh thổ của mình.
Thời Sênh không có hứng thú đánh nhau nữa,
cũng đã tìm được Tinh Qua rồi, vì thế cô dẫn Thanh Yến quay về thành phố.
Trong núi sâu đánh nhau khí thế bao nhiêu thì người ở thành phố lại chẳng hay biết một chút nào bấy nhiêu.
Bà Trì mất tích. Anni và Trì Ninh quay về thành phố. Tinh thần Trì Ninh có vẻ không được bình thường cho lắm, nhưng Anni luôn ở bên cậu ta cả ngày. Sau đó, ông Trì trở về, Anni liền biến mất cùng Trì Ninh. Ông Trì hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra, đi tìm vợ con ở khắp nơi.
Cũng đã báo cả cảnh sát nhưng vẫn chẳng có tin tức gì.
Hơn mười ngày sau, cảnh sát tìm được thi thể của bà Trì, bị một người phát hiện ra ở trên núi cao, rất giống với những vụ án hút máu ồn ào thời gian gần đây.
Ông Trì yêu cầu cảnh sát phải tra ra chân tướng, bắt được hung thủ để trả lại oan khuất cho vợ mình.
Bà Trì đã mất, con trai thì mất tích, ông Trì lập tức như già hơn mười tuổi.
Nhưng đúng lúc này, công ty lại bắt đầu xảy ra vấn đề. Ở trong nước thì không nói rồi, từ sau sự kiện liên hôn thất bại với Long Thị thì đã luôn ở trong trạng thái không yên ổn. Giờ ngay cả tổng bộ ở nước ngoài cũng bắt đầu xảy ra vấn đề. Các cổ đông bắt đầu nghển cổ rục rịch, ông Trì bận tới sứt đầu mẻ trán.
Thời Sênh cũng chuẩn bị ra tay thu thập Trì Thị. Khi nghe tin này, đám nhân viên của cô đều đần mặt ra, nghĩ có phải sếp nhà mình điên rồi không?
Bọn họ đã phát triển được rất tốt rồi, nhưng so sánh với tập đoàn khổng lồ như Trì Thị thì chẳng khác nào con tép trên mép con mèo cả.
Quan trọng nhất là, đây chẳng phải là nhà của cô sao?
Tại sao lại muốn đối đầu với nhà mình chứ?
Nhưng mà Thời Sênh kiên quyết giữ nguyên quyết định của mình.
Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể đi chuẩn bị, ai bảo người ta là bà chủ nhà mình chứ?
...
Long Thái tử gia gặp lại sát tinh Thời Sênh khi vừa mới xuống khỏi giường của một nữ minh tinh nào đó, chuẩn bị về nhà. Hắn vừa ngồi lên xe thì có một người kéo cửa ngồi vào ngay bên cạnh.
Long Thái tử gia trợn trừng mắt: “Cô cô cô cô cô... cô lại muốn làm gì!”
Ký ức lần trước vẫn còn quá mới mẻ, hắn còn chưa thoát khỏi bóng ma ám ảnh kia thì đã gặp lại sát tinh này rồi.
Thời Sênh thản nhiên ném cho hắn một tập tài liệu: “Nhìn xem có hứng thú hay không?”
Long Thái tử gia bị tập tài liệu ném trúng, hắn kéo đám giấy tờ đang bám trên mặt xuống, trong đáy lòng dâng lên một cỗ lửa giận. Nhưng nghĩ tới cô có súng thì chỉ có thể nén giận, lật tài liệu nhìn xem.
Hắn nhìn lướt qua tài liệu, sau đó lật giở nhanh hơn, tay run lên: “Cô... cô điên rồi à?”
Trì Thị là nhà cô ta cơ mà.
“Có hứng thú không, không thì tôi đi tìm người khác.” Thời Sênh không muốn giải thích chuyện mình có điên hay không, hoa thơm ai mà chẳng muốn ngửi, chẳng qua là Long Thị khổng lồ hơn nên làm việc cũng nhanh chóng hơn mà thôi.
“Cô không nói đùa đấy chứ?”
“Anh nghĩ là tôi có thời gian nói đùa với anh à?”
Long Thái tử gia cười ha ha hai tiếng, sau đó hít sâu vào một hơi, đáp: “Để tôi về hỏi ý kiến ông già nhà tôi đã.”
Thời Sênh mở cửa xe đi xuống: “Anh chỉ có một ngày, quá thời gian tôi không chờ.”
Long Thái tử gia: “...”
Chưa thấy người nào đi tìm người hợp tác mà còn kiêu ngạo như thế.