<!--@content-->
Chương 48Kim chủ, bao tôi đi! (28)Từ mấy người bạn học, Giang Chân Chân mới biết được thông tin Giang Vãn sắp kết hôn. Khoảng hơn một năm trước, cô ta có nhìn thấy Giang Vãn trên ti vi, nhưng có điều khi đó Giang Vãn cũng chỉ là một vai phụ, cô ta cảm thấy điều này vô cùng nực cười và nghĩ rằng Giang Vãn không phải dựa vào thực lực của chính mình.
Nếu như nó có thể nổi lên thì cái tên Giang Chân Chân của cô ta sẽ được viết ngược lại.
Nhưng mấy tháng nay, những tin tức nói về nó không ngừng phát sóng, rõ ràng là quá hot rồi còn gì.
Có những người thân quen vừa gặp đã hỏi về Giang Vãn, còn nói với rằng cô ta thật có phúc khi được làm chị gái của minh tinh.
Tận sâu trong đáy lòng, Giang Chân Chân cảm thấy đố kỵ vô cùng, cuối cùng thì nó cũng nổi tiếng thật rồi.
Giờ nó còn muốn kết hôn, mà đối tượng kết hôn lại rất giàu có, như vậy không đố kỵ sao được chứ? Được gả vào gia đình giàu có là nguyện vọng cả đời của cô ta, nhưng trong khi cô ta còn đang loay hoay không biết làm thế nào để được gả vào hào môn thì người mà cô ta luôn coi thường là Giang Vãn lại lấy được một người chồng giàu có.
Điều khiến cô ta thèm muốn nhất đó là Giang Vãn đã mở công ty.
Nếu như nó có tiền thì sao phải gả vào hào môn làm gì?
“Ba, ba xem Giang Vãn bây giờ đã nổi tiếng đến mức nào rồi, lại còn có cả công ty riêng. Con đã hỏi bạn con rồi, công ty giải trí của nó giá ước tính thấp nhất cũng khoảng hai triệu, nó còn có có cả một công ty đầu tư, rốt cuộc nó có bao nhiêu tiền đây?”
Giang Nguyên nhìn chằm chằm đứa con gái, nửa tin nửa ngờ, “Nó thực sự có nhiều tiền thế sao?”
“Ba, ba không biết rồi, ngành giải trí kiếm được rất nhiều tiền.” Giang Chân Chân gật đầu, “Một cái quảng cáo thôi cũng kiếm được cả vài trăm vạn đó ba.”
“Nhưng mà... khi đó chúng ta đối xử với nó như vậy, liệu nó còn chấp nhận chúng ta nữa không?” Bà Giang có chút lo lắng, nếu sớm biết được Giang Vãn giỏi giang như thế thì bà ta đâu có ép gả Giang Vãn cho một lão già chứ.
“Nó dám, chúng ta là những người thân duy nhất của nó, nó ăn ở ở gia đình ta bao nhiêu năm như vậy, về tình về lý đều phải hiếu kính với ba mẹ mới đúng chứ?”
“Đúng thế, chúng ta nuôi dạy nó bao nhiêu năm, có tiền là nghĩ tới việc không nhận chúng ta nữa sao, nghĩ hay lắm.” Giang Nguyên nói thêm vào với Giang Chân Chân.
Giang Chân Chân đang nghĩ thầm trong lòng, nghĩ tới việc sau khi có nhiều tiền, cô ta sẽ mua tất cả những thứ mình thích, tất cả những thứ dù ở rất xa cô cũng mua đem về nhà.
Thực ra, đây không phải lần đầu tiên Giang Chân Chân xúi giục bố mẹ tìm Giang Vãn quay về, nhưng Giang Nguyên và vợ đều thấy hổ thẹn vì việc trước đây ép cưới Giang Vãn.
Nhưng bây giờ lại lòi ra hai công ty, dục vọng về tiền tài đã khiến Giang Nguyên vứt quách cái hổ thẹn của mình sang một bên.
Giang Vãn cũng chỉ là một đứa con gái, đến khi lấy chồng rồi, tài sản đó chẳng phải sẽ thuộc về gia đình chồng sao? Đồ đạc, tài sản của nhà họ Giang, sao có thể giao cho người ngoài được chứ?
Bà Giang nghe chồng và con gái của mình nói vậy, trong lòng cũng có chút nghĩ ngợi tham lam, bà ta vốn là một người phụ nữ nghèo khổ, giờ đây Giang Vãn như một miếng thịt béo bở, làm sao bà ta có thể bỏ qua được chứ?
Cả gia đình tính toán chuẩn bị đi Bắc Kinh tìm Thời Sênh.
Bởi vì không có số điện thoại của Thời Sênh nên họ đã phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm đến được cổng công ty giải trí Mạn Thiên.
Nhưng đến khi bọn họ tới thì lại thấy thông báo là công ty giải trí Mạn Thiên đã không còn ở chỗ này, Giang Chân Chân phải mất rất nhiều thời gian lên mạng mới tìm được địa chỉ mới của công ty Mạn Thiên.
Vừa di chuyển tới nơi thì trời đã tối, nhưng nhìn thấy ánh điện rực rỡ của những ngọn đèn phát ra từ tòa nhà cao tầng, có mệt, có đói đến mấy cũng cảm thấy không còn mệt mỏi gì nữa.
Nghe nói cả tòa nhà này là của công ty giải trí Mạn Thiên, thật đáng tiền quá đi mà!
Giang Chân Chân bị kích động đến mức nhảy cẫng lên, huyết mạch như sục sôi, gương mặt tươi tắn rạng rỡ, dường như cô ta nhìn thấy rất nhiều tiền đang bay bổng trước mắt.
“Xin hỏi các người muốn tìm ai?” Vừa vào đến công ty, cả ba người đã bị chặn lại.
“Tôi tìm Giang Vãn.” Giang Nguyên không do dự trả lời, vẻ mặt đầy vẻ tự tin kiêu ngạo, “Tôi là bác của nó, hãy gọi nó ra gặp tôi.”
Cậu bảo vệ nhíu nhíu đôi lông mày, rồi nói với mấy người trong công ty: “Không nghe nói hôm nay Giang tiểu thư sẽ tiếp khách.” Nếu là người thân thì tại sao lại không thể gọi điện thoại được chứ? Làm bảo vệ lâu năm như hắn chẳng phải là uổng quá rồi sao?
“Nó không biết chúng tôi tới, người anh em, chúng tôi thực sự là người thân của Giang Vãn, nếu không tin cậu có thể gọi điện cho nó hỏi mà xem.” Bà Giang nói với ngữ khí ôn hòa.
“Rất xin lỗi, Giang tiểu thư hiện không có ở công ty, mọi người tới nhà để tìm Giang tiểu thư nhé!” Ai cũng tới
nói muốn gặp Giang tiểu thư mà họ cứ thế báo lên thì ngày mai không cần tới đây luôn.
Bà Giang: “…” Nếu như nó biết thì liệu nó có đến công ty nữa không?
Bảo vệ cũng không đuổi họ đỉ, chỉ chặn không cho họ vào trong, thực ra mà nói thì bảo vệ cũng chỉ làm đúng trách nhiệm của mình, nếu như bọn họ đúng là người thân của Giang tiểu thư thật thì cô ấy cũng không thể làm khó bọn họ.
Ba người nói qua nói lại nhưng bảo vệ vẫn không cho vào, cuối cùng Giang Nguyên tức tối nên to tiếng chửi mắng, còn nói đợi gặp được Thời Sênh rồi nhất định sẽ đuổi việc họ.
Nghe tiếng mắng chửi, mấy mặt cậu bảo vệ cũng biến sắc, không ngờ lại cãi chửi ồn ào như thế, rồi làm kinh động đến những người bên ngoài. Nghe tới tên Giang Vãn, các fan liền vây kín lại.
Lúc đầu Giang Nguyên thấy hơi sợ, nhưng rồi ông ta nghĩ lại, nếu như đám nhà báo kia tung tin về quan hệ của ông ta với Giang Vãn thì Giang Vãn có thể không thừa nhận được sao?
Ông ta đã nghe rất nhiều chuyện trên mạng từ Giang Chân Chân.
Giang Chân Chân hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, rồi cứ cùng Giang Nguyên mỗi người một câu, nào là bọn họ đã vất vả cực khổ bao năm để nuôi dưỡng Giang Vãn khôn lớn, giờ nghe nói Giang Vãn sắp cưới nên họ đặc biết đến tham gia hôn lễ.
Họ chỉ nói muốn tham dự hôn lễ nhưng thực ra mỗi câu nói đều nhằm vào Thời Sênh, đều nói rằng Thời Sênh vong ơn phụ nghĩa.
Mấy người bảo vệ thấy chuyện ngày càng lớn liền nhanh chóng gọi đội trường đội bảo vệ, đội trưởng kéo ba người bọn họ vào bên trong, làm như vậy mới khiến họ ngừng ngay việc diễn sâu của họ lại.
Đội trưởng đội bảo vệ không có cách nào đành báo cáo lên cấp trên, ngộ nhỡ ngày mai có tin tức gì không hay, đến lúc đó thì toi mạng luôn.
Thời Sênh nhận được điện thoại của vị tổng tài làm thuê kia thì không thể không trả lời.
Cô đoán kiểu gì mấy người họ hàng thân thích này cũng tìm lên, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
“Người đâu?” Thời Sênh và Lục Thanh Vận người trước người sau bước vào công ty.
Bảo vệ chỉ tay về căn phòng ở bên cạnh đại sảnh, “Đội trưởng sợ họ làm lớn chuyện, nên đã cho họ vào công ty.”
Cả nhà Giang Nguyên vẫn đang gây sự với đội trưởng, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, căn phòng đang ồn ào bỗng trở lên im ắng.
Giang Chân Chân nhìn ngay thấy người đàn ông đứng sau Thời Sênh, mắt nhìn chằm chằm, từ trước đến nay cô ta chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào đẹp trai như vậy.
“Giang tiểu thư.” Đội trưởng đội bảo vệ cất giọng nhẹ nhàng, mấy người này thật quá khó đối phó, Giang tiểu thư sao lại có mấy người thân như thế này chứ, chẳng giống cũng chẳng xứng chút nào với Giang tiểu thư, họ còn nói Giang tiểu thư là do một tay bọn họ nuôi nấng, thực không thể tin nổi.
“Tiểu Vãn, con xem bọn chúng đi, một chút quy tắc lễ nghĩa cũng không hiểu là sao?” Giang Nguyên nói rất lớn, “Loại người như thế này mà cũng được làm việc tại công ty sao, mau đuổi hết bọn chúng đi.”
Đội trưởng đội bảo vệ thiếu chút nữa không nhịn được mà xông lên.
Ông thì hiểu quy tắc lễ nghĩa chắc?
Rốt cuộc là ai vô duyên vô cớ làm náo loạn ở đây chứ?
“Ra ngoài rồi nói chuyện, các người không sợ người ngoài cười vào mặt sao?” Giang Vãn nửa cười nửa khinh nhìn Giang Chân Chân, “Hôm nay mọi người vất vả rồi, lát nữa bên tài vụ sẽ chuyển tiền thưởng cho các anh.”
Đội trưởng đội bảo vệ gương mặt bỗng tươi tắn hẳn lên, “Cảm ơn Giang tiểu thư.” Xem ra không nay vô sự rồi.
“Tiểu Vãn, sao con lại cho bọn họ tiền thưởng chứ? Là con không nhìn thấy thôi, con không biết bọn họ đối xử với chúng ta như thế nào đâu. Chúng ta từ xa đến đây, bọn họ không gọi điện cho con lại còn chặn chúng ta lại, đúng là bọn người không hiểu chuyện, mắc lỗi này với ta thì được chứ với người khác thì phải làm sao?” Bà Giang làm bộ mặt không tán đồng.
“Nơi này không phải ông bà nói gì cũng được, thưa ông Giang, bà Ngô.” Thời Sênh nhận mạnh từ chữ một, gương mặt lộ rõ ý cười khinh bỉ, nhưng hai con mắt lại giống như tảng băng đông cứng.
Ông gia Giang và bà Giang dường như cùng cảm nhận được một luồng khí lạnh từ sống lưng, da đầu giật giật, không dám tiếp tục lên tiếng.