Bên ngoài cãi nhau ầm ĩ, Cố Trì ở trong WC tắm rửa hết nửa ngày.
Hắn nhìn chằm chằm người trong gương, thử kéo khóe miệng nhếch lên.
Nhưng mà nụ cười đó còn khó nhìn hơn cả khóc.
Cố Trì nhéo nhéo mặt mìn, ánh mắt đầy thất vọng.
Lúc còn nhỏ, hắn phát hiện mình không giống những đứa trẻ khác.
Những đứa bạn đó của hắn hay cười, hay khóc, nhưng hắn thì không.
Hắn không hiểu tại sao chúng nó lại khóc, lại ầm ĩ, cũng không hiểu tại sao chúng nó lại cười.
Thế giới trong mắt hắn chỉ là một mảnh u ám, vắng lặng.
Thậm chí, có đôi khi trong đầu hắn còn nảy sinh ý niệm muốn hủy diệt họ.
Bọn họ dẫn hắn đi gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng bác sĩ nào cũng nói giống nhau.
Chẳng có tác dụng gì với hắn cả.
Ánh sáng đầu tiên xuất hiện trong thế giới của hắn chính là cô.
Nhưng cũng không phải cô.
Lam Thâm trong mắt hắn trước đây và Lam Thâm bây giờ không giống nhau.
Hắn còn nhớ lần đầu tiên mình gặp cô ở ngoài đời thực.
Cô ngồi trong xe, vẻ mặt trào phúng, nhưng trong đôi con ngươi lại tràn đầy bình tĩnh, không hề có cảm xúc dư thừa nào.
Lúc ấy, hắn nhìn thấy cô ở trong gara, trong đầu liền xuất hiện một ý nghĩ rất trẻ con.
Hắn đã đập vỡ xe của cô.
Lần thứ hai gặp nhau, cô xuất hiện ngay trong nhà hắn.
Cô hỏi tại sao hắn lại đập vỡ xe của cô?
Cố Trì cũng không hiểu tại sao lúc đó mình chỉ vừa nghĩ như thế liền làm luôn.
Hắn chỉ có thể nghẹn ra được một lý do qua loa để đáp lại câu hỏi của cô.
Hiện tại hắn đã hiểu ra, có lẽ lúc đó là muốn cô chú ý tới mình.
“Cố Trì, anh ở trong đó sinh con đấy à?” Cửa phòng vệ sinh bị đập đập mấy cái.
Cố Trì buông khăn trong tay xuống, ra mở cửa.
Cô mặc áo choàng lông, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn hằn chòng chọc.
Cố Trì hôn lên khắp mặt cô, theo thói quen lại muốn cắn cắn môi cô.
“Hôn cái gì mà hôn, mau ra ngoài đi.”
“Không hôn anh, anh sẽ không ra ngoài.” Cố Trì đột nhiên lên tiếng.
Nói xong hắn mới sửng sốt một chút, rồi nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt trấn định.
Hắn thích cô hôn hắn, cũng thích cô… sờ hắn.
Càng thích cô… nỉ non gọi tên hắn lúc nằm dưới thân hắn.
“Sao anh lại lắm chuyện thế chứ.” Thời Sênh vít cổ hắn xuống, thô lỗ hôn bẹp lên má hắn một ngụm, sau đó không thèm giải thích mà cứ thế kéo hắn ra ngoài.
Cố Trì rất không hài lòng, hắn không muốn hôn ở má.
Cho nên lúc sắp ra tới cửa, Cố Trì lại giữ chặt lấy Thời Sênh, thuận thế ép cô lên cánh cửa, khuôn mặt tuấn tú phóng to trong mắt Thời Sênh.
Chờ đến khi hai người ra ngoài thì đã là mười phút sau.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn họ vô cùng ái muội, mà Lam Thanh lại rầm rì tách Cố Trì và em gái nhà mình ra.
Cố Trì nhìn phòng khách náo nhiệt, ánh mắt dừng lại trên người Cố lão gia đang nói chuyện với Thời Sênh.
Lúc này nhìn cô vô cùng ngoan ngoãn, trên mặt là nụ cười nhẹ, hơi cúi đầu, vừa vặn ngăn trở đôi mắt của mình.
Để cho người khác không nhìn thấy cảm xúc chân thật trong mắt cô.
Nhưng hắn biết.
Trong đáy mắt cô không hề có chút cảm xúc nào.
Cảm xúc duy nhất mà hắn có thể nhìn thấy là khi cô nhìn hắn, trong đó có một gợn sóng nhè nhẹ, rất mỏng nhưng cũng rất dịu dàng.
Từng gợn sóng một cứ thế tiến vào tận đáy lòng hắn, làm cho trái tim hắn dần dần mềm đi.
Trong lòng cô, hắn là một sự khác biệt.
Hắn rất vừa lòng.
Thời Sênh dường như nhận thấy được tầm mắt của Cố Trì nên hơi ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao thoa ở không trung.
Thời Sênh quay đầu nói với Cố lão gia một câu gì đó, ông cụ cười mắng rồi vẫy vẫy tay để cô đi.
Hắn nhìn cô đi tới bên cạnh mình.
“Sao thế?”
Cố Trì hơi ngồi dịch vào, ôm eo cô, “Nhớ em.”
“Em ở đây, anh nhớ cái gì chứ?”
Cố Trì dừng một chút, “Mỗi một giây, một phút anh đều sẽ nhớ em.”
Hắn nhớ cô, muốn lúc nào cô cũng ở bên cạnh mình.
Mặc dù chẳng làm gì, chỉ cần ở chung một không gian là đủ.
Thời Sênh ghé sát tai hắn, nói nhỏ: “Anh tán tỉnh em lúc này cũng vô dụng thôi, hôm nay không được.”
Lỗ tai Cố Trì hơi đỏ lên, hắn không hề có ý gì khác.
Sao nàng dâu nhà hắn lúc nào cũng đen tối thế chứ?
“Anh nói hai đứa này, cả ngày dính với nhau mà không thấy chán à, mau bỏ tay ra khỏi người bảo bối nhà anh mau.” Lam Thanh đi tới, kéo Cố Trì dịch ra.
Cố Trì rất tôn trọng ông anh vợ này,
ánh mắt hơi hơi nhìn tay Lam Thanh đang đặt trên vai Thời Sênh, sau đó chậm rãi dời tầm mắt.
“Bảo bối, anh nói cho em biết, em đừng quá quan tâm nó. Em nhìn xem, giờ nó đã bị em quan tâm thành cái dạng gì rồi kìa.” Lam Thanh lại bắt đầu lải nhải tẩy não cô em gái.
“Em tình nguyện quan tâm anh ấy.”
“Bảo bối, sao em lại như thế chứ, em ở nhà luôn được yêu chiều.” Cuồng vương yêu chiều em gái Lam Thanh tỏ vẻ bảo bối nhà hắn sinh ra là để được người ta sủng.
“Ừm, anh ấy cũng rất yêu chiều em mà.” Thời Sênh gật đầu cười dài.
Cố Trì không cho cô làm việc nhà, càng không miễn cưỡng cô làm việc gì.
Cho dù ở trên giường, nếu cô kêu ngừng thì hắn cũng sẽ nhẫn nhịn mà dừng lại.
Lam Thanh liền tỏ vẻ “em hết thuốc chữa rồi”.
Thời Sênh vỗ vỗ bả vai Lam Thanh, “Anh, anh nên tìm vợ đi.”
Lam Thanh, “…” Độc thân thì sao, hắn là quý tộc độc thân, hừ.
Tiệc liên hoan bắt đầu khi đồng hồ đếm ngược.
Ba…
Hai…
Một…
Tiếng chuông báo năm mới vang lên.
“Chúc mừng năm mới.”
“Cố Trì, chúc mừng năm mới.” Thời Sênh tiến đến trước mặt hắn, hôn lên mặt hắn một cái.
Cố Trì nghĩ, nếu hắn không gặp được cô…
Liệu giờ này hắn đang làm gì?
Một mình ngồi đóng băng trong phòng, chơi không biết bao nhiêu trò chơi, nhìn ra ngoài khung cửa sổ đầy bông tuyết.
Đột nhiên hắn thấy sợ hãi, sợ phải quay lại cuộc sống như thế.
Hắn thích sự ấm áp mà cô ấy mang tới cho hắn.
Hiện tại, hắn đã có thể đi ngủ được vào buổi tối.
Nhưng hắn không muốn.
Hắn sợ hãi sau khi thức dậy sẽ không nhìn thấy cô đâu cả.
“A, Cố Trì, lấy quần áo giúp em.” Trong phòng tắm truyền đến âm thanh cắt đứt suy nghĩ của Cố Trì.
Hắn hoàn hồn lại, đám người tới đón giao thừa đã tản đi, chỉ còn một đống hỗn độn.
Hắn chậm rãi đi vào phòng ngủ, lấy quần áo cho Thời Sênh.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, thân thể mềm mại của cô trở nên mông lung trong mắt hắn. Cố Trì dù đã nhìn qua rất nhiều lần nhưng vẫn không hỏi đỏ mặt bừng bừng.
Hắn cầm quần áo đưa cho Thời Sênh.
Thời Sênh nhận quần áo, đầu ngón ta lướt qua mu bàn tay hắn, Cố Trì như bị điện giật, vội vàng thu tay, nhanh chóng ra khỏi phòng tắm.
Hắn còn nghe được thanh âm cười khẽ của người ở phía sau.
Cố Trì lên giường, chui vào chăn, cuộn chặt mình.
Đèn phòng ngủ tắt, căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng của pháo hoa bên ngoài thỉnh thoảng lóe lên.
Giường hơi lún xuống, cô từ sau lưng hắn tiến lại, hôn hôn lên cổ hắn, thong thả di chuyển xuống dưới.
Ngón tay nhanh nhẹn đẩy áo ngủ của hắn lên, bàn tay vẫn còn hơi ẩm ướt xoa từ trên ngực hắn tiến xuống dưới.
“Thâm Thâm…”
“Sao?” Thời Sênh kéo hắn quay lại, “Không muốn sao?”
“Em?” Không phải là không được sao?
“Lừa anh thôi.”
Cố Trì giờ mới phản ứng lại, hình như phải mấy ngày nữa mới tới thời kỳ sinh lý của cô.
Cố Trì xoay người đặt Thời Sênh dưới thân, cẩn thận hôn cô như đang đối đãi với một món đồ quý giá.
Trong lòng hắn, cô là độc nhất vô nhị.
Anh nguyện cùng em vượt mọi chông ai, coi em như vua.
Cố Trì.