Cảnh Chỉ dựa vào một chiếc xe việt dã cải tiến, hơi cúi đầu, tay cầm bản đồ nhưng tầm mắt hình như không nhìn trên đó.
Dù là loạn thế nhưng bộ quần áo trắng mà hắn mặc vẫn thực sạch sẽ, không có một vết bẩn nào, như một nam thần trường học được người người theo đuổi vậy.
Cảnh Chỉ hình như có linh cảm gì đó nên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Thời Sênh đang đứng.
Vài giây sau, hắn bật dậy đi thật nhanh về phía Thời Sênh, nhưng lại dừng bước ở cách cô một quãng khá xa.
“Hề Hề?” Hắn mở to mắt, gọi tên cô.
“Anh.”
Cảnh Chỉ ngừng thở trong vài giây, sau đó hắn tiến lên, vươn tay, một hồi lâu mới kéo Thời Sênh vào lòng.
Mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, mang theo hơi thở mà cô quen thuộc, nhẹ nhàng tiến vào trái tim cô, dần dần tỏa ra hơi ấm.
Quả nhiên là thế, càng trải qua nhiều thế giới thì cô lại càng quen thuộc với hắn hơn.
“Oa!” Tiếng trẻ con khóc nỉ non đột nhiên vang lên.
Lúc này Thời Sênh mới nhớ ra mình đang ôm một đứa trẻ con. Cảnh Chỉ buông cô ra, cúi đầu nhìn Diệp Nhiên trong lòng cô, sắc mặt trở nên đen kịt, “Ai đây?”
Thời Sênh: “…” Nhặt được đứa trẻ con.
…
Diệp An và Diệp Nhiên bị để lại bên ngoài, Cảnh Chỉ dẫn Thời Sênh vào một chiếc xe, người bên trong đều bị đuổi hết ra.
“Có bị thương ở đâu không?” Cảnh Chỉ nhìn Thời Sênh, giọng điệu dịu dàng.
Thời Sênh lắc đầu, ánh mắt không ngừng đảo trên người Cảnh Chỉ.
Hắn rất lo lắng cho cô, nhưng ngoại trừ lo lắng, cô cũng không nhìn thấy cảm xúc gì khác. Nói cách khác, Cảnh Chỉ chỉ có tình cảm anh em với Cảnh Hề, không hề có tình cảm nam nữ gì hết.
Cũng có lẽ, trước kia Cảnh Chỉ thích Cảnh Hề, nhưng từ khi Phượng Từ chiếm cứ thân thể hắn thì sẽ không còn thứ tình cảm đó nữa.
Thời Sênh thật sự bất đắc dĩ, di nguyện của Cảnh Hề là tỏ tình với Cảnh Chỉ, nhưng giờ người trước mắt đây đâu phải là Cảnh Chỉ nữa.
Nguyện vọng này của cô ấy nói chung là không thể hoàn thành.
[…] Nói cứ như thể nếu người trước mặt là Cảnh Chỉ thì cô sẽ thổ lộ ngay không bằng ấy.
#Bản Hệ thống đã nhìn thấu tâm địa của ký chủ rồi#
“Hề Hề? Em nhìn anh làm gì?” Cảnh Chỉ xoa đầu cô, “Có phải em phải chịu rất nhiều sợ hãi ở bên ngoài không?”
“Vâng, sợ chứ.” Thời Sênh gật đầu, “Ôm một cái.”
Cảnh Chỉ nhìn vào mắt cô, tim đập nhiên lạc mất một nhịp, trong đáy mắt hắn hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn dịch tới, kéo cô vào lòng.
“Thực xin lỗi, đều là anh không tốt, không bảo vệ em chu đáo.” Cảnh Chỉ tự trách mình.
Nếu không phải tại hắn phân tâm thì sẽ không để thất lạc cô lâu như thế. Hắn không biết em gái ở ngoài đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.
“Không phải em rất khỏe mạnh sao?”
Cảnh Chỉ im lặng ôm cô, đại khái là đang thực sự tự trách mình.
Hai người ở trong xe rất lâu, chờ đến lúc đi ra, có một vài người nhìn hai người với ánh mắt mập mờ.
Cảnh thiếu nhà bọn họ bình thường chẳng bao giờ có biểu hiện yêu thương ai, quan tâm ai, chưa từng có cảm xúc thất thố như hôm nay bao giờ.
Những người này về sau mới đi theo Cảnh Chỉ. Bọn họ chỉ biết Cảnh Chỉ đang đi tìm người nhưng không biết tìm ai.
“Nghĩ bậy bạ cái gì hả.” Chúc Phong đi tới, lên tiếng cảnh cáo, “Đó là em gái của Cảnh thiếu, Cảnh Hề, nói chuyện thì chú ý một chút.”
“A? Em gái?” Không phải là bạn gái sao?
“Nhưng nhìn họ có giống nhau đâu.”
Cảnh Chỉ và Cảnh Hề đúng là không giống nhau, nếu không phải Chúc Phong nói thì có chết họ cũng không biết đây là anh em.
Chúc Phong vuốt cằm, ánh mắt đăm chiêu, “Có lẽ… một người giống cha, một người giống mẹ chăng?”
Đúng là trước đây hắn không chú ý cái này.
Hiện tại, được mấy người này nhắc nhở, Chúc Phong mới phát hiện hai người này đúng là chẳng giống nhau chút nào.
Cảnh Hề là kiểu búp bê phương Tây, tóc nhuộm vàng, xoăn thành lọn, tuyệt đối có thể so với búp bê Barbie.
Còn Cảnh Chỉ… Hắn là theo kiểu nam thần phương Đông mười phần cấm dục, tiên khí quấn thân, thay một bộ đồ cổ trang và đi quay phim thì khuôn mặt ấy có thể nổi danh khắp đại giang Nam Bắc.
Ở trong mắt Chúc Phong, Cảnh Chỉ là một người cực kỳ mâu thuẫn, dịu dàng và lạnh lùng cùng tồn tại trong một cơ thể.
Lúc đối mặt với Cảnh Hề, hắn cực kỳ nhẫn nại, dịu dàng săn sóc, nhưng khi đối mặt với những người khác…
Ánh mắt lạnh lùng của hắn làm người ta vừa nhìn đã thấy sợ.
Nếu không phải biết họ từ nhỏ, Chúc Phong cũng thật
sự nghĩ bọn họ không phải anh em một nhà mà là tình nhân của nhau.
“Chúc Phong, em gái của Cảnh thiếu xinh quá. Anh nói nếu chúng tôi theo đuổi cô ấy, Cảnh thiếu có đánh chúng tôi không?”
Chúc Phong nhìn nam sinh vừa hỏi mình, tỏ ra bí hiểm, “Cảnh thiếu có mỗi một cô em gái bảo bối này. Các cậu rất nhanh sẽ biết thôi, đến lúc đó hãy lo lắng vấn đề này.”
Hạ Thư liếc nhìn Chúc Phong một cái, sau đó xoay người đi tới một chiếc xe khác.
“Ê, Hạ Thư, cậu đợi tôi với.” Chúc Phong đẩy mấy người cứ quấn lấy mình hỏi vấn đề này ra, đuổi theo Hạ Thư, “Hạ Thư, vừa rồi có tìm được gì trong con mèo biến dị kia không?”
“Không.” Cánh môi Hạ Thư mấp máy một chút, giọng điệu trầm mà có lực.
“Cũng không có à?” Chúc Phong vỗ vỗ trán, theo Hạ Thư tiến vào trong xe.
…
Ở trong mắt mọi người, Cảnh Chỉ quanh năm không động tay vào việc gì lại có thể biết nhóm lửa nấu cơm. Cả một đám người gần như rớt cảm cằm xuống đất.
Cảnh thiếu là ai chứ?
Hắn là đại thần không hề nhuốm chút khói lửa nhân gian, vậy mà bây giờ lại xắn tay áo đi nấu cơm.
Hình tượng tan vỡ.
Chúc Phong đắc ý ngồi cười, cái này mà đã bị dọa rồi sao? Sau này sẽ còn phải choáng váng nhiều.
Trong đội của Cảnh Chỉ cũng có thịt, hắn làm cho Thời Sênh một mâm thịt, lại lấy rau xanh mới hái được ở trong thôn làm một đĩa rau xào, sau đó nấu canh.
Bình thường, vì tiết kiệm đồ ăn, đội ngũ đều luôn ăn cháo, kết quả Cảnh Chỉ còn nấu cho Thời Sênh một nồi cơm.
Thời Sênh lâu lắm chưa được ăn thức ăn nóng, ngoại trừ mì ăn liền thì vẫn là ăn mì ăn liền.
Cảnh Chỉ chỉ làm một phần ăn cho cô nên Diệp An cũng không có phần.
Thời Sênh ăn được một nửa liền để lại một nửa.
“Sao thế? Không hợp khẩu vị à? Giờ nguyên liệu cũng chỉ có thế này, em chịu khó ăn một ít đi.” Cảnh Chỉ nghĩ là Thời Sênh ghét đồ ăn, “Em nhìn xem em gầy thế nào rồi.”
“Em no rồi.” Thời Sênh nở nụ cười.
Cảnh Chỉ nhíu mày, trong trí nhớ của hắn, Cảnh Hề cũng ăn rất ít, nhưng Cảnh Chỉ lại cảm thấy ký ức của mình hình như có chút không thích hợp.
Thời Sênh vẫy vẫy tay gọi Diệp An lại.
Diệp An lúc nào cũng tràn đầy lo sợ và bất an, giống như xung quanh nó toàn là quái vật ăn thịt người vậy. Giờ rốt cuộc cũng có thể thoát ra khỏi nơi có quái vật, tới được nơi an toàn, nó chạy tới rất nhanh.
Trước kia nó ôm Diệp Nhiên còn không chắc, giờ lại có thể bế em gái mà chạy.
Thời Sênh ôm lấy Diệp Nhiên, “Ăn đi.”
Diệp An đứng bên người Thời Sênh, cẩn thận nhìn Cảnh Chỉ, anh trai xinh đẹp này có bộ dáng thật hung dữ.
Cảnh Chỉ nghiêm mặt không nói gì, dùng ánh mắt lạnh lùng như lúc nhìn người khác nên đúng là có hơi đáng sợ.
“Nó là ai vậy?” Cảnh Chỉ chậm rãi hỏi, ánh mắt dừng trên người Diệp An.
“Nhặt được.”
“Trước đây em cũng đâu có xen vào việc của người khác?” Cảnh Chỉ nghi hoặc.
Cảnh Hề không thích nói chuyện nên cũng không thích xen vào chuyện của người khác, chuyện mang người khác theo này chắc chắn cô sẽ không làm.
Thời Sênh nghĩ nghĩ, “Đại khái là thấy bọn nó thuận mắt.”
Cảnh Chỉ khẽ nhíu mày, cứ cảm thấy hơi là lạ, nhưng trong tiềm thức của hắn lại không hề thấy kỳ quá, vốn là thế này…
Cô vốn chính là người thế này…