Trực thăng trở về từ căn cứ Diệu Quang còn an toàn, thuận lợi hơn cả lúc bọn họ tới.
Đến khi nhìn thấy căn cứ ở thủ đô, chú Ngô vẫn còn hồ đồ trong lòng, không hiểu tại sao dọc đường đi lại không hề xảy ra chuyện gì.
Quá thần kỳ!
Vừa xuống khỏi máy bay, chú Ngô liền lập tức đi vòng quanh máy bay mấy vòng, nhưng chẳng phát hiện ra cái gì, thật kỳ quái.
Nhóm nhà khoa học có người phụ trách chuyên môn, chú Ngô liền dẫn Thời Sênh và Cảnh Chỉ đi tìm ông Cảnh.
Chú Ngô còn thuận tiện báo cho nhà họ Hàn tới đón Triệu Duy Duy.
Ông Cảnh đại khái khoảng hơn sáu mươi tuổi, đầu đầy tóc trắng, vì địa vị cao nên gương mặt lúc nào cũng cứng đờ, dù thấy cháu nội của mình cũng chỉ lộ ra một nụ cười khách sáo mà thôi.
Cuộc gặp mặt cũng rất ngắn ngủi, sau đó chú Ngô liền báo cáo chuyện ở căn cứ Diệu Quang với ông Cảnh.
Một căn cứ bị công phá, còn là căn cứ lớn nhất hiện nay, đây quả thực là chuyện rất quan trọng.
Cho nên Cảnh Chỉ và Thời Sênh được sắp xếp vào ở trong biệt thự của ông Cảnh.
Ông Cảnh về thì đã tới nửa đêm, thấy Cảnh Chỉ ngồi trên sô pha chờ mình thì không khỏi kinh ngạc, “Tiểu Chỉ, sao cháu còn chưa ngủ? Có việc gì thì để ngày mai hãy nói, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Cảnh Chỉ nhìn gương mặt mệt mỏi của ông Cảnh thì đành gật đầu: “Để cháu đưa ông lên phòng.”
Sau khi tiễn ông Cảnh về phòng, Cảnh Chỉ xuống lầu, về phòng của mình, hắn đứng ở cửa chần chừ trong chốc lát rồi xoay người đi tới phòng bên cạnh.
Thời Sênh nằm quay lưng về phía cửa, hơi thở đều đều, đại khái là đã ngủ.
Cảnh Chỉ ôm cô từ phía sau, Thời Sênh tỉnh lại theo thói quen, xoay người, tiến vào trong lòng hắn.
Khóe miệng của Cảnh Chỉ mỉm cười dịu dàng, ấn một nụ hôn lên trán cô rồi ôm cô ngủ.
…
Hôm sau.
Thời Sênh dậy trước, vừa mở mắt liền thấy một gương mặt đẹp đẽ ngay sát mặt mình, cô ngắm nhìn gương mặt đó tới ngây người.
Đến khi cánh môi truyền tới một mạt ẩm ướt và nóng bỏng, cô mới chớp chớp mắt, Cảnh Chỉ hơi từ từ nhắm mắt lại, dịu dàng hôn cô.
Kết thúc nụ hôn, hơi thở của hai người đều trở nên nặng nề.
“Dậy đi.” Cảnh Chỉ buông Thời Sênh ra, đứng dậy đi ra cửa, “Muốn ăn gì? Anh làm cho em…”
Sau đó, thanh âm của Cảnh Chỉ im bặt.
Ngoài cửa, ông Cảnh đứng đó với sắc mặt không tốt nhìn hắn chằm chằm, sau đó ánh mắt lại liếc nhìn vào bên trong, Thời Sênh ngồi ở trên giường, sắc mặt ửng hồng, quần áo trên người hỗn loạn, hơi thở cực kỳ ái muội.
“Ông…”
“Tới thư phòng với ông.” Ông Cảnh xoay người rời đi.
Cảnh Chỉ hít sâu một hơi, sớm muộn gì hắn cũng phải nói với ông nội chuyện này.
“Cảnh Chỉ, nếu không để em nói cho?” Thời Sênh gọi hắn lại.
Cảnh Chỉ quay đầu, nhoẻn miệng cười, “Hề Hề, loại chuyện này để anh đi là được rồi.”
Cảnh Chỉ ở trong thư phòng nói chuyện với ông Cảnh hơn một giờ đồng hồ.
Ông Cảnh không đồng ý cho họ ở bên nhau, vì thế nổi trận lôi đình.
Ông bắt đầu giao việc cho hắn, lúc rảnh lại giới thiệu một đám con gái cho Cảnh Chỉ, hoặc là cho Thời Sênh đi xem mặt, dù sao đều là tỏ thái độ không cho họ ở bên nhau.
Hai bên giằng co không bên nào chịu nhường, mỗi lần Thời Sênh muốn tìm ông Cảnh nói chuyện đều bị Cảnh Chỉ ngăn lại. Ông Cảnh là một lão già rất cố chấp, muốn ông ấy thay đổi quyết định là rất khó.
Hắn sợ cô đi nói chuyện với ông Cảnh xong, vạn nhất kích thích tới ông, ông sẽ nói ra những lời nói khó nghe làm tổn thương tới cô.
Hiện tại Thời Sênh muốn gặp Cảnh Chỉ đều phải lén lén lút lút để anh trèo qua cửa sổ phòng cô mà vào. Sau khi ông Cảnh phát hiện ra liền đưa hắn tới ở tại khu vực hành chính luôn, không cho về biệt thự nữa.
Thời Sênh day day huyệt thái dương, sau đó quyết định tới khu hành chính tìm hắn.
“Tìm Cảnh thiếu?” Hạ Thư xuất hiện bên cạnh Thời Sênh như u linh.
Hạ Thư và Chúc Phong ở cùng anh em Diệp An ở một nơi khác, nhưng hai người họ vẫn đi theo Cảnh Chỉ làm việc.
Thời Sênh quệt miệng, tức giận hỏi: “Anh ấy có ở đây không?”
“Cảnh thiếu ra ngoài với Cảnh lão gia rồi.” Hạ Thư trả lời, sau đó lại quay đầu nói với Chúc Phong, “Cậu đi lên trước đi.”
Chúc Phong lập tức không vui: “Tại sao?”
“Bên ngoài nóng.” Hạ Thư mặt không biểu tình
trả lời một câu.
Chúc Phong liền đỏ mặt, cúi đầu đi về phía khu hành chính.
Chờ Chúc Phong rời đi, Hạ Thư mới kéo Thời Sênh tới một chỗ râm mát, chuyển lời của Cảnh Chỉ cho cô, “Cảnh thiếu chuẩn bị rời khỏi căn cứ, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng.”
“Đi đâu?” Có lẽ vì không thuyết phục được Cảnh lão gia tử nên Cảnh Chỉ chuẩn bị ra đi sao?
Hạ Thư nhìn Thời Sênh, đột nhiên hắng hắng giọng, bắt chước giọng điệu của Cảnh Chỉ, “Chỉ cần được ở bên cô ấy, ở đâu cũng được.”
Thời Sênh: “…”
“Tôi cũng không thích ở đây, rời đi càng tốt.” Hạ Thư nhìn về phía khu hành chính, không khí ở nơi này làm cho hắn cực kỳ mất tự nhiên, còn không bằng ra ngoài giết xác sống.
Sau khi bàn bạc xong với Hạ Thư, Thời Sênh trở về.
“Cảnh thiếu thật đẹp trai, dị năng cũng rất mạnh mẽ.”
“Cảnh thiếu có người yêu rồi à? Tôi không còn cơ hội sao?”
“Thôi đi, với diện mạo này của cậu, cho dù Cảnh thiếu có độc thân thì cũng không vừa mắt cậu đâu. Ít nhất cũng phải như tôi…”
“Cảnh thiếu…”
Trên đường trở về, Thời Sênh nghe thấy nhiều nhất chính là những lời bàn tán Cảnh thiếu thế nọ, thế kia.
Hắn mới về đây chưa bao lâu, dựa vào diện mạo và thực lực đã khiến cho tất cả mọi người đều biết đến, thậm chí cả nam lẫn nữ, ai cũng đều ngưỡng mộ.
Thời Sênh suy nghĩ miên man, không biết từ lúc nào đi tới một con đường ít người qua lại.
Thời Sênh đưa mắt nhìn, nhìn cột mốc đường, chuẩn bị quay về thì đột nhiên ánh mắt lại quét tới một cửa hàng.
Cửa hàng không có gì.
Quan trọng là, bên trong cửa hàng còn có vài thân ảnh quen thuộc.
Cảnh Chỉ cực kỳ buồn chán, nhưng mà ông Cảnh và Mộc Hâm đang nói chuyện cực kỳ vui vẻ.
Lúc hắn ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một thân ảnh đứng ở góc phố đối diện, sắc mặt khẽ biến, “Ông, cháu đi về trước.”
Cảnh Chỉ không chờ ông nội phản ứng lại đã chạy ra khỏi cửa.
Ông Cảnh tức giận tới trừng mắt, rung râu, Mộc Hâm chỉ nói hai ba câu đã lập tức làm ông ta dịu lại.
…
Cảnh Chỉ kéo tay Thời Sênh đi tới một nơi râm mát.
“Hề Hề, sao em lại tới đây?” Cảnh Chỉ đau lòng vuốt tóc cô.
“Nhớ anh mà.” Thời Sênh mỉm cười, “Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”
Cảnh Chỉ nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai liền cúi đầu hôn cô, trực tiếp dùng hành động để bày tỏ sự nhớ thương của mình.
Một lát sau, Cảnh Chỉ mới buông Thời Sênh ra, “Một thời gian nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
“Ừm, Hạ Thư đã nói với em rồi.”
Thế giới bên ngoài nguy hiểm nhưng hắn vẫn tự tin có thể bảo vệ cô thật tốt.
Cảnh Chỉ đưa Thời Sênh về, trên đường đi gặp không ít người, ai cũng tò mò về nữ sinh mà Cảnh Chỉ nắm tay kia.
Sau đó lại có người nói đó là em gái của Cảnh Chỉ, một đám người kích động mới bình ổn lại.
Là em gái, bọn họ còn có cơ hội.
“Sao Mộc Hâm lại ở đây?”
“Ai?” Thời Sênh đột nhiên hỏi một câu như thế làm Cảnh Chỉ ngớ ra.
“…” Phiền anh nhớ đại danh của nữ chính đại nhân một chút, phải xứng đáng làm nhân vật phản diện tí chứ, “Chính là cái người vừa rồi ở trong cửa hàng đó.”
“Không biết.”
Hắn không quan tâm tới bọn con gái khác, sao mà biết tại sao cô ta ở đó chứ?