Có lẽ Diệp Phong đã nhìn thấy Thời Sênh, nhưng hắn ta lại không hề bước đến phía cô mà ngược lại dẫn theo Tiêu Linh Lung tiến về hướng phòng nghỉ.
Một mình Thời Sênh nhàm chán đứng ở góc phòng.
Đến khi buổi đấu giá bắt đầu, Diệp Phong mới dẫn Tiêu Linh Lung ra ngoài, điều kỳ cục đó là Tiêu Linh Lung lại thay một bộ đồ mới.
Sắc mặt Tiêu Linh Lung hồng hào như sắc bông hoa đào, ngượng ngùng e thẹn, giống như một cô vợ nhỏ đi theo Diệp Phong.
Ha hả…
Tốc độ ngủ với gái của Diệp Phong đúng là rất được.
Cả Lương Tình và Tiêu Linh Lung lúc này có lẽ đã đều bị Diệp Phong ngủ, em gái hàng xóm bị bệnh thần kinh chắc là vẫn chưa, ả sát thủ máu lạnh cũng chưa lên sân khấu.
Bốn người phụ nữ xung quanh Diệp Phong, một nửa số đó đều đã ngủ cùng hắn ta.
Nhưng khi Thời Sênh lại nhìn thấy Lương Tình bước vào hội trường, bộ quần áo trên người cũng đã được thay ra, biểu cảm trên khuôn mặt không khác Tiêu Linh Lung là mấy…
Mẹ nó, quả thật không biết xấu hổ!
Thời Sênh không chịu được nhìn thẳng mà lấy tay che trán, khâm phục tác giả.
Buổi bán đấu giá chính thức bắt đầu, Diệp Phong vừa bước ra đã liền vung tiền.
Hắn ta đấu giá một đống đồ loạn xì ngậu, thứ gì cũng có.
Con mắt Thời Sênh nheo lại, nhiệm vụ à?
Số tiền được dùng trong nhiệm vụ của Diệp Phong đều là số tiền mà hắn ta không cần phải bỏ ra, thế nhưng cũng sẽ có giới hạn, ví dụ như nếu vượt quá giá trị của vật phẩm đó thì số tiền vượt quá sẽ phải do Diệp Phong chi trả.
Thời Sênh lặng lẽ giơ tấm bảng đấu giá của mình lên.
“Số 52.”
Diệp Phong nhìn thấy cô giơ bảng, lập tức đấu với Thời Sênh.
“Số 7.”
“Số 3.”
“Số 52.”
“Số 7……”
Cả một buối bán đấu giá bỗng chốc biến thành cuộc đua của hai người.
Những người khác làm nền không có việc gì làm bắt đầu túm năm tụm ba lại xì xào.
“Trước đây không phải là có tin đồn Diệp Phong và Liễu Sênh Ca ở bên nhau à? Sao bây giờ giữa hai người đó bị làm sao vậy?”
“Trước đây Diệp Phong thu mua Liễu Thị, kết quả là Liễu Thị bị phá sản, liệu có phải Diệp Phong đang thù hận Liễu Sênh Ca không…..”
Diệp Phong thu mua Liễu Thị, lúc Liễu Thị bị phá sản, một số người còn cho rằng lần này Diệp Phong phải lâm vào cảnh cực nhọc.
Vậy mà người ta căn bản không thèm bận tâm.
“Tên Diệp Phong này rốt cuộc là lai lịch thế nào?” Đám người này bắt đầu điều tra nội tình của Diệp Phong, ngoài biết được hắn là một sinh viên còn đang đi học của trường đại học nào đó, những thông tin khác hoàn toàn không điều tra được.
“Chắc không phải là nhà tài phiệt nào phá sản đấy chứ?”
“Diệp? Cái họ này…”
“Số 7 lần thứ nhất, số 7 lần thứ hai, số 7 lần thứ ba, giao dịch thành công.” Nhà bán đấu giá dứt khoát lên tiếng.
Đám đông tạm dừng tán gẫu, ngẩng đầu lên nhìn, màn hình đang hiển thị số tiền cuối cùng giao dịch thành công vừa đấu giá.
Chỉ là một món trang sức giá trị chỉ có một trăm nghìn, vậy mà vẫn cứ khiến hai người này đấu giá đến năm trăm nghìn…
Thế giới của người tỷ phú, triệu phú không hiểu được.
Đợt đấu giá phía sau, lúc Diệp Phong không giơ bảng, Thời Sênh sẽ giơ bảng, chỉ cần cô giơ bảng một cái thì Diệp Phong nhất định sẽ giơ bảng theo cô.
Sau đó sẽ lại biến thành buổi đấu giá của hai người.
Bộ dạng thong thả điềm tĩnh của Thời Sênh làm cho Diệp Phong rất không thích. Cô đã không có gì cả lại vẫn còn dám khoe mẽ với hắn như vậy, thật sự cho rằng hắn sẽ mãi thích cô sao?
“Vậy thì vật đấu giá cuối cùng trong ngày hôm này chính là Lucky.”
Người điều khiển chương trình đặt vật đấu giá cuối cùng lên bàn trưng bày, là một chiếc vòng tay kim cương.
Những người trong hội trường bỗng nhiên ồ lên, ngày hôm này rất nhiều người chỉ vì nhằm đến ‘Lucky’ vật đấu giá cuối cùng này mới đến.
Nguyên liệu của chiếc vòng tay này là cùng một loại với trái tim thiên sứ, là chiếc vòng được Carr Jonh sau khi chạm trổ xong trái tim thiên sứ đã dùng những phần còn xót lại để kết thành.
Tuy rằng giá trị không thể so bằng trái tim thiên sứ, thế nhưng chỉ dựa vào nguyên liệu của nó cùng một loại với trái tim thiên sứ, cộng thêm danh tiếng của Carr John thì chiếc vòng tay này đã là mục tiêu của các nhà sưu tầm đồ cổ.
Carr John đem nó tặng cho vợ của mình đồng thời đặt tên là ‘Lucky’.
Ngụ ý của chiếc vòng này là may mắn, ông ấy hy vọng chiếc vòng này có thể mang lại may mắn cho vợ của mình.
Mà nó đích thực có thể đem lại may mắn cho người sở hữu nó.
Hoàn toàn trái ngược với lời nguyền rủa của trái tim thiên sứ.
Tất nhiên đây chỉ là lời đồn.
“Lucky đã từng bị mất tích trong suốt một thế kỷ. Cách buổi đấu giá không lâu, chúng tôi may mắn nhận được sự ủy thác của một nhà sưu tầm đổ cổ đang cất giữ Lucky. Bởi vì lý do cá nhân nên ông ấy phải mang nó ra bán đấu giá. Khi mọi người đến đây chắc chắn đã đều nắm được. Vậy thì, chiếc vòng có thể mang đến may mắn này, rốt cuộc sẽ may mắn thuộc về ai đây?”
Người điều khiển buổi đấu giá giới thiệu nguồn gốc và giá trị của Lucky rất
tỉ mỉ.
“Giá khởi đầu tám nghìn vạn, mỗi lần tăng giá không ít hơn một trăm vạn, đấu giá chính thức bắt đầu.”
“Tám nghìn hai trăm vạn.”
“Tám nghìn ba trăm vạn.”
Giọng nói của người điều khiển buổi đâu giá vừa dứt liền có người ra giá.
Giá trị của trái tim thiên sứ không ai có thể nói chính xác, có thể cao đến mười mấy tỉ, cho dù nó có tên gọi là ‘Curse’.
Làm cho chiếc vòng tay may mắn hoàn toàn trái ngược với lời nguyền rủa này, giá trị cũng cứ thế mà lớn thêm gấp bội.
Hiện giờ người định giá cuối cùng chắc chắn không thể mua nổi, người có thực sự năng lực giành được Lucky vẫn chưa ra giá.
Thời Sênh quan sát Diệp Phong mấy lần.
Tuy rằng Diệp Phong vẫn đang cố gắng tỏ ra ẩn nhẫn, thế nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã bán đứng hắn ta, lúc này hắn ta đang rất hưng phấn, hắn ta muốn có được chiếc vòng tay đó.
Hơn nữa Tiêu Linh Lung cũng hiển nhiên muốn có nó, đang lôi Diệp Phong làm nũng.
Thời Sênh chống cằm suy nghĩ, đối với thứ này cô không hề có hứng thú, vậy thì…
Nâng giá là được rồi!
Dù sao thì nam chính có tiền.
Tiếc gì vài đồng tiền lẻ.
Cho nên khi bước vào giai đoạn cao trào, người ra giá trước đã dừng lại, bây giờ cuộc đua mới thuộc về người thực sự có năng lực giành được Lucky.
Mỗi lần Thời Sênh tăng giá đều là thêm một nghìn khiến một số người tức giận đến thổ huyết.
Liễu tổng đã phá sản cả rồi, chạy đến đây làm loạn cái gì không biết.
“Liễu tổng, cô có tiền không?” Có một người thực sự đã không chịu được nữa, kỳ cục lên tiếng.
“Dù sao thì người cuối cùng đưa tiền cũng không phải tôi.” Thời Sênh trả lời như đó là một điều đương nhiên.
“Liễu Sênh Ca, cô cố tình nâng giá.”
“Đúng vậy, không được à?” Thời Sênh nhìn người đó cười híp mắt, “Chút tiền này còn không có, còn không biết ngại nói mình là người có tiền sao?”
Mọi người: “…” Cô thừa nhận cũng thản nhiên quá nhỉ!
Buổi đấu giá không hề có quy định rõ ràng không được nâng giá. Dẫu sao thì đấu giá càng cao, số tiền mà buổi đấu giá kiếm được lại càng nhiều, ai mà không muốn kiếm nhiều tiền chứ?
Thời Sênh bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn đám người đó, “Bây giờ có hai cách, hoặc là các người tiếp tục ra giá, hoặc là các người ném tôi ra ngoài.”
Dừng một lúc rồi tốt bụng kiến nghị, “Ừm… Tôi kiến nghị các người nên chọn cách đầu tiên chứ muốn ném tôi ra ngoài thì các người không làm được.”
Mọi người: “…” Cái cô tổng tài phá sản này lại vẫn có thể hung hăng như vậy. Người đâu, lôi cái cô tổng tài phá sản này ra ngoài đi!!!
Câu nói cuối cùng khi không lại có hiệu quả y hệt với câu nói ‘Muốn chết thì mọi người cùng chết’.
Sự việc xảy ra trước đây khiến đám người này ai nấy đều có chút sợ sệt, luôn cảm thấy tổng tài phá sản đến đây để báo thù xã hội.
Cho nên bọn họ lựa chọn tiếp tục ra giá…
Giá đã được tăng lên đến con số bốn triệu sáu ngàn vạn.
Diệp Phong vẫn không hề từ bỏ ra giá, mỗi lần Diệp Phong ra giá xong lúc đó Thời Sênh mới lại ra giá, rõ ràng là gây khó dễ với Diệp Phong.
Một số người không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong phong lưu đa tình, có quan hệ nam nữ với nhiều cô gái như vậy, bây giờ bọn họ cũng phải chịu đen đủi cùng.
Thế nhưng thuận theo từng bước giá tăng cao, những người này cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, cứ nghĩ rằng bản thân có nhiều tiền, nhưng đến đây rồi mới phát hiện, bản thân nghèo đến nỗi phải cạp đất mà ăn.
“Sáu trăm triệu năm ngàn sáu trăm vạn.”.”
Cái giá này đã là giá trị cao nhất của Lucky, nếu còn tiếp tục tăng cao thì sẽ không đáng.
Những người ra giá đều lần lượt bỏ cuộc.
Cuối cùng chỉ còn sót lại ba người.
Diệp Phong, Thời Sênh và một gã đàn ông mặc vest.
Gã đàn ông mặc vest ngồi thẳng đứng, không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ giơ bảng.