Cha mẹ Hứa Thiểm Thiểm làm ăn buôn bán bên ngoài, làm ăn rất lớn, thuộc hàng triệu phú.
Nhưng vào năm Hứa Thiểm Thiểm lên tám, cha mẹ cô gặp tai nạn qua đời, họ hàng bên nhà nội cô bé phân chia tài sản, nhưng không ai chịu nhận nuôi Hứa Thiểm Thiểm.
Cô bé bị bọn họ đưa về thôn Hoàng Sơn.
Khi đó bà ngoại Hứa Thiểm Thiểm còn sống, nên cô bé sống với bà, rồi sau đó bà mất, Hứa Thiểm Thiểm sống một mình.
Bình thường người trong thôn chung tay giúp đỡ cô bé, giúp cô bé có thể sống tạm bợ qua ngày.
“Mơ ước của em là gì?” Thời Sênh hỏi.
Đôi mắt Hứa Thiểm Thiểm sáng lên: “Em muốn học kiến thức, lên đại học, sau đó kiếm tiền, để những người trong thôn đều được sống đầy đủ.”
Cô bé đã trải nghiệm mặt đen tối của nhân tính.
Nhưng cũng đã được nếm trải mặt lương thiện nhất của con người.
“Có đồng ý đi cùng chị không?”
Hứa Thiểm Thiểm chớp mắt vài cái, như vẫn chưa nghe hiểu ý của Thời Sênh.
“Chị có thể dẫn em ra khỏi đây, cho em đi học.”
“Tại sao?” Cho dù Hứa Thiểm Thiểm còn nhỏ, nhưng cô bé đã hiểu rằng trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí cả.
Thời Sênh nhún vai, “Vì em rất đáng yêu.”
Hứa Thiểm Thiểm: “…” Mình đen đúa thế này mà đáng yêu á?
Hứa Thiểm Thiểm hỏi Thời Sênh rất nhiều câu hỏi, cuối cùng vẫn chưa quyết định trả lời Thời Sênh. Trời vừa sáng cô bé đã chạy đi tìm người trong thôn. Thời Sênh đợi đến mười giờ, cô bé mới quay lại, dẫn theo rất nhiều người dân.
“Cô là người muốn dẫn Thiểm Thiểm đi? Lại còn là một cô gái trẻ.” Một người đàn ông nói giọng địa phương, hỏi Thời Sênh bằng thứ tiếng phổ không không chuẩn lắm, “Sao chúng tôi biết được cô có phải là bọn lừa đảo không?”
Trẻ thế này, nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin cậy.
Bình thường, Hứa Thiểm Thiểm đều rất nghe lời, người trong thôn đều rất yêu quý cô bé. Hơn nữa lúc cha mẹ cô bé còn sống, họ cũng không ít lần giúp đỡ mọi người.
Nhưng mọi người đều có chỗ khó xử, không thể nhận nuôi cô bé được, chỉ có thể ra tay giúp đỡ lúc cô bé cần.
Nếu như thật sự có người tốt nhận nuôi cô bé, thì mọi người cũng rất vui mừng.
Nhưng cô gái trẻ này rõ ràng là đến tìm người, tại sao chỉ trong một đêm lại muốn nhận nuôi hứa Thiểm Thiểm?
Bọn họ thật thà, nhưng bọn họ không ngốc.
Mọi người bàn bạc cả buổi sáng vẫn không đưa ra được kết luận.
“Mọi người phải thế nào thì mới tin tôi được?” Thời Sênh bất lực xòe hai bàn tay ra.
Nhóm người lại tiếp tục rì rầm bàn tán rất lâu, cuối cùng người đàn ông lúc nãy đứng ra tổng kết, “Chúng ta đi lên xã gặp công an, nhờ bọn họ chứng minh.”
Bọn buôn bán người chắc chắn không dám đến đồn công an.
Thời Sênh vô tư, dù sao thì cô cũng thực sự muốn nhận nuôi Hứa Thiểm Thiểm, vẫn phải đến đồn công an xác minh.
Mọi người nhìn thái độ vô tư của Thời Sênh, về cơ bản đều đã tin cô không phải là kẻ buôn bán người.
Nhưng người dân vẫn cử ra vài người khá có hiểu biết, đi cùng với Thời Sênh lên công an xã.
Bởi vì tuổi tác của Thời Sênh cũng không phải là lớn, công an xã không tin lắm rằng cô năng lực nhận nuôi, phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được bọn họ.
Hứa Thiểm Thiểm vẫn muốn quay về thôn cáo từ mọi người, Thời Sênh đành phải quay về với cô bé.
Mọi người trong thôn chẳng buồn làm việc, đứng đợi sẵn ở cổng thôn.
Bọn họ vừa về đến nơi, Thời Sênh đã bị nhấn chìm trong tiếng địa phương, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô vẫn khá thân thiện.
Người trong thôn giết gà giết vịt tiễn Hứa Thiểm Thiểm, cả thôn rộn ràng chẳng khác gì Tết.
Thời Sênh ngồi một bên nhìn bọn họ nhộn nhịp, lần lượt tiễn biệt Hứa Thiểm Thiểm.
Người đàn ông lúc nãy đưa ý kiến lên công an xã, đến ngồi xuống bên cạnh Thời Sênh, dùng thứ tiếng phổ thông dở ẹc hỏi cô: “Nghe nói cô đến tìm Lý Thúy Hoa?”
“Vâng.” Thời Sênh gật đầu.
“….Cô ta không phải người tốt đẹp gì cả? Cô tìm cô ta làm gì?” Mấy câu chửi trước đó, Thời Sênh nghe không hiểu.
“Tôi muốn thông qua cô ta để tìm một người, không ngờ cô ta đã qua đời.” Mẹ kế Sênh bị những đám mây đen đủi bao trùm.
“Người phụ nữ đó lúc còn trẻ lên thành phố làm vợ bé của người ta, sau này già rồi, lại đi kiếm tiền kiểu đó, lúc bị dẫn về đây, gầy ốm lắm rồi.”
Thời Sênh ngắt lời anh ta: “Anh nói cô ta bị dẫn về đây.”
“Đúng vậy, nói thật chứ, người dẫn cô ta về xem ra khá giàu có.” Anh ta gãi đầu.
Người đàn ông đó chỉ nhớ là nhìn có vẻ rất giàu có, còn cụ thể thế nào thì anh ta không nhớ
nữa rồi.
“Anh biết trước đây cô ta đi làm ở đâu không?” Có thể lấy được chứng minh thư của Lý Thúy Hoa, lại có thể cầm nó đi mở tài khoản ngân hàng, có khả năng là ai đó sống cùng cô ta.
Bây giờ cô không có đầu mối, chỉ có thể điều tra như vậy.
Bực quá đi!
Muốn chém người!
“Đi làm? Thế gọi gì là đi làm!” Người đàn ông đó hừ lên một tiếng, “Tôi nghĩ xem nào, hình như tôi đã từng nghe nói… ở thành phố A, hình như gọi là….”
Anh ta cố gắng hồi tưởng lại, “Tôi chỉ nhớ rằng có một chữ Hoàng…”
…
Vì đã muộn rồi, nên Thời Sênh đành phải ngủ lại ở thôn một đêm, ngày hôm sau mới xuống núi.
Sáng sớm này ra, mọi người đều đứng trước cổng thôn tiễn Thiểm Thiểm.
“Thiểm Thiểm nhờ cậy vào cô rồi, đợi đến nơi rồi, phiền cô gọi điện về cho thôn chúng tôi, để chúng tôi biết mà yên tâm.”
Thời Sênh khẽ gật đầu.
“Thiểm Thiểm, sau này ra thành phố lớn phải chăm chỉ học hành, nghe lời, đừng gây phiền phức cho người ta nhé!”
Hứa Thiểm Thiểm ngoan ngoãn đáp lời, sau khi chào tạm biệt người trong thôn, cô bé cùng Thời Sênh rời đi.
Cô bé đã sống trong thôn này nhiều năm rồi, rốt cuộc thì vẫn rất lưu luyến bịn rịn. Nhưng nếu cô bé không đi, thì sẽ không có cơ hội tiếp xúc với xã hội bên ngoài. Không được đi học, cả đời cô bé chỉ có thể quẩn quanh trong cái xóm núi này mà thôi.
Cô bé phải cố gắng, cố gắng học tập, sau đó quay về trả ơn những người dân đã đối xử với cô rất tốt này.
Trước tiên, Thời Sênh lên xã mua cho Hứa Thiểm Thiểm hai bộ quần áo mới. Những thứ mà người trong thôn chuẩn bị cho cô bé, Thời Sênh không sao bảo cô bé vứt đi được, đồng ý cho cô mang những bộ quần áo mà có lẽ cả đời cũng sẽ không bao giờ mặc đến ấy theo người.
Con đường quay về rất lâu, nhất là xe khách, đang lúc lễ Tết, nhồi nhét kinh khủng.
“Con bé này sao vậy? Không nhìn thấy tôi là bà bầu sao, mau nhường ghế cho tôi ngồi.”
“Trẻ con bây giờ không có văn hóa, bụng tôi to thế này dễ lắm chắc?”
Hứa Thiểm Thiểm bị người phụ nữ bụng bầu kia quát, sững sờ, bà ta vừa bước lên đã quát cô bé.
Hứa Thiểm Thiểm nhìn thấy cái bụng to của bà ta, định đứng dậy, thì liền bị Thời Sênh kéo tay xuống, cả người cô bé lại ngã xuống ghế.
Thời Sênh nhìn bà bầu, ánh mắt dần dần di chuyển xuống phía dưới.
“Nhìn cái gì? Chưa nhìn thấy bà bầu bao giờ à?” Bà ta vác bụng, trợn mắt nhìn Thời Sênh: “Sao lại không có lòng thương thế này, mặc thì đẹp lắm, nhưng tâm lại thối rữa đến tận ruột gan.”
“Chị ơi, em nhường ghế cho bà ta nhé.” Hứa Thiểm Thiểm lại định đứng dậy.
Thời Sênh không kéo cô bé lại, cô chỉ lạnh lùng nói: “Hứa Thiểm Thiểm, em phải nhớ rằng, không phải ai cũng xứng đáng để em nhường ghế.”
Hứa Thiểm Thiểm không hiểu câu nói đó của Thời Sênh có ý gì.
“Hừ, con nhãi ranh kia mày có ý gì? Sao không nhường ghế cho tao được chứ? Trong trường học không phải đều dạy phải nhường ghế cho bà bầu hay sao?” Bà ta nghe thấy Thời Sênh nói thế liền sửng cồ, gân cổ lên quát, “Sao, người thành phố các người không coi nhà quê chúng tôi ra gì hả?”
Bà ta vừa nói vậy, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh nhìn về phía Thời Sênh và Hứa Thiểm Thiểm.
Thời Sênh bực mình nhăn mày, đột nhiên nghiêng người, kéo lấy sợi dây lòi ra dưới bụng bà ta.
Bụng bầu của bà ta lập tức xẹp lại.
Trên xe tĩnh lặng đến đến kinh ngạc.