Tô Họa hơi ưỡn ngực, giọng điệu chính nghĩa mắng nhiếc Thời Sênh, “Chuyện cả thôn chúng ta bị cướp không phải ngươi không biết, bây giờ lại còn đòi nộp thuế, ngươi định ép tất cả người trong thôn đến đường chết hả?”
“Liên quan gì đến ta?” Thời Sênh vừa cười vừa nhìn Tô Họa, “Các ngươi bị cướp là chuyện của các ngươi, lẽ nào ta phải đứng ra chịu mọi tổn thất sao? Các ngươi nghĩ mình là ai?”
Chuyện này giống như việc người bán bán đồ của mình, người mua đang đi giữa đường thì bị cướp, kết quả là người mua quay lại đòi người bán chịu trách nhiệm.
Đây chẳng phải là vô lý sao?
Tô Họa tự cho mình là người bảo vệ chính nghĩa, “Nguyễn gia ngươi có rất nhiều tiền, cũng chẳng thiếu một chút tô thuế này, ngươi không thể ban phát một chút thiện tâm sao?”
Thời Sênh buông tay, “Có tiền cũng trách ta sao? Ta cho các ngươi đất đai trồng trọt, các ngươi phải nộp thuế, đó là quy định.”
“Nhưng bây giờ chúng ta không nộp được, ngươi không thể hoãn lại được sao?” Tô Họa bộ dạng ương ngạnh, “Tài sản nhà các ngươi đều là bóc lột từ bách tính, hơn nữa ngươi chỉ là một cô nương, sao lòng dạ lại độc ác như vậy?”
Không nộp được mà các ngươi còn lý do lý trấu nữa à?
Không phải ông đây cướp lương thực của các ngươi, ngươi nổi cáu với ông đây là có ý gì chứ, thật là buồn cười.
“Cũng như nhau cả thôi.” Thời Sênh giả bộ cười một cách không tự nhiên.
Tô Họa nghe ra Thời Sênh đang ám chỉ chuyện trước đây nàng ta bị thổ phỉ bắt giữ nên nhất thời như ngừng thở, nhưng rất nhanh chóng ả ta trấn tĩnh lại được.
Mình cũng chỉ là một cô nương yếu đuối, về cơ bản là chẳng thể cứu nổi nàng ta.
Hơn nữa chẳng phải nàng ta cũng không có chuyện gì rồi sao?
Những tên thổ phỉ kia chỉ đòi tiền, Nguyễn gia có rất nhiều tiền, còn có thể bị làm sao chứ?
“Tô Họa.” Thôn trưởng thấy gai mắt nên kéo ả ta về phía sau, “Ngươi chỉ là một nữ tử, nhiều lời làm gì.”
“Thôn trưởng, nàng ta đang ép chúng ta đến cùng đường tuyệt lộ.” Tô Họa không phục, “Nguyễn Tiểu Dạng, đừng tưởng rằng ngươi có tiền thì hay ho lắm, không phải tất cả đồ vật trên thế giới này đều có thể dùng tiền mua được.”
“Đúng vậy.” Thời Sênh cắn môi, giọng nói kèm theo vài phần chế giễu, “Nhưng ta có tiền, tiền không mua được, thì ta có thể dùng cách khác.”
Tô Họa: “…”
Ả nhìn Thời Sênh bằng ánh mắt dò xét một cách rất kỳ lạ, đây là Nguyễn Tiểu Dạng mà ả ta đã từng quen biết, tại sau khẩu khí, cách nói chuyện này lại thay đổi chóng mặt như vậy?
Thôn trưởng toát mồ hôi hột, liền cho người kéo Tô Họa về sau, rồi ông ta nhanh chóng xin lỗi Thời Sênh.
“Các ngươi có thể nộp chậm, nhưng nàng ta bắt buộc phải nộp.” Thời Sênh chỉ vào Tô Họa.
“Dựa vào cái gì!” Tô Họa cố gắng giãy giụa với đám người giữ mình, rồi lại xông lên một lần nữa.
Dựa vào cái gì mà một mình ả ta phải giao?
“Ta nhìn người không thuận mắt.”
Không phải ngươi nói bản cô nương ta độc ác sao?
Làm sao ta có thể hổ thẹn với hai chữ này được.
Bản cô nương liền tàn nhẫn cho ngươi xem.
Tô Họa tức giận, mặt đỏ phừng phừng, ả ta muốn tranh luận với Thời Sênh, nhưng thôn trưởng nhanh chóng cản lại. Nếu để ả nói tiếp, e chừng một lúc nữa người trong cả thôn đều phải lập tức nộp thuế hết.
Tô Họa chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Thời Sênh lên xe ngựa rồi rời đi.
…
Tô Họa ăn thiệt Thời Sênh, lúc quay về vẫn tức tối không yên. Trong lòng ả ta nhủ thầm nhất định phải đánh đổ tầng lớp địa chủ này.
Trong nhà ả ta có tổng cộng 6 miệng ăn, Tô phụ, Tô mẫu, hai đứa em trai và một đứa em gái.
Ả ta là con gái lớn nhất trong nhà, cha mẹ trọng nam khinh nữ, chỉ yêu thương hai đứa con trai, mọi chuyện trong nhà đều bắt cô ta và đứa em gái làm.
“Nàng sao thế?” Tô Họa đang đứng trong sân bứt lá cây, phía sau bỗng có một giọng nói vang lên.
Tô Họa ngoảnh lại, nhìn thấy Độc Cô Tu đang đứng ở cửa. Ả cố gắng nén sự bực bội trong lòng, “Sao huynh lại dậy vậy?”
Lần trước khi lên núi, Độc Cô Tu bị rắn độc cắn, mấy ngày nay đềm nằm dưỡng thương.
Thân hình Độc Cô Tu cao ít nhất cũng khoảng 1,85 mét, hắn mặc một chiếc áo vải thô, râu ria xồm xoàm, nhìn có vài phần đẹp hoang dã.
“Ta thấy nàng đứng bên ngoài lâu như vậy, có phải là có ai ức hiếp nàng không?” Độc Cô Tu hỏi.
Tô Họa bước về trước dìu Độc Cô Tu, “Vẫn là Nguyễn Tiểu Dạng đó, lại đến thu thuế. Bây giờ trong thôn chúng ta đâu có thể giao nộp nổi tô thuế.”
“Nguyễn Tiểu Dạng giàu có như vậy, mà còn bóc lột bách tính chúng ta. Chúng ta trồng trọt được ít hoa màu cũng đâu có dễ dàng gì?”
Tô Họa liên tục càm ràm kể lể, Độc Cô
Tu im lặng lắng nghe, đợi khi Tô Họa đi nấu cơm, hắn ta mới ra ngoài huýt sáo.
“Một bóng đen từ bên ngoài nhảy vào trong một cách lặng lẽ không phát ra tiếng động, “Chủ nhân.”
“Đi điều tra Nguyễn Tiểu Dạng.”
“Vâng.”
Cũng giống như lúc đến, bóng đen đó rời đi cũng không hề có tiếng động.
Còn những người khác trong thôn, do nhìn thấy diện mạo của Thời Sênh nên họ sợ cô sẽ tìm đến bọn họ để tính sổ ngày hôm đó, nên khi biết chỉ một mình nhà Tô Họa phải nộp thuế, bọn họ đều không dám lên tiếng.
…
Thời Sênh bắt một mình Tô Họa phải nộp thuế, ả ta chắc chắn sẽ không vui. Đến ngày hôm sau, Thời Sênh nghe nói Tô Họa đã đánh đuổi người được cử đi thu thuế.
Người ra tay tất nhiên không phải Tô Họa mà là Độc Cô Tu.
Quản sự thu thuế mặt mũi sưng phù chạy về, nước mắt nước mũi lưng tròng nói, “Tiểu thư, Tô Họa kia rất ngang ngược, ả ta không nộp thuế thì thôi lại còn đánh chúng tôi? Tiểu thư xem này, ả ta đánh tôi thành ra thế này đây?”
“Ả ta nói cái gì?” Có nam chính che chở, coi như ngươi được lợi.
“Ả ta nói, lương thực không có, chỉ có một cái mạng.” Quản sự cắn răng nói tiếp, “Tiểu thư, ngời thấy những lời nói của ả ta không phải quá hồ đồ, hỗn láo sao? Vậy chẳng phải là quá vô lại ư?”
Nữ chính không phải là vô lại, mà kỹ năng này đại đa số nữ chính đều được trang bị.
Vẫn là câu nói đó – Kẻ không biết xấu hổ, là thiên hạ vô địch.
Thời Sênh vẫy tay, “Lui xuống lĩnh thưởng, mấy ngày này cố gắng dưỡng thương.”
Quản sự nghe thấy lĩnh tiền thưởng, liền không kể lể, rên rỉ nữa, gương mặt toát lên sự phấn khích, “Đa tạ tiểu thư.”
Tô Họa chơi trò vô lại với Thời Sênh, Thời Sênh chỉ có thể cười hì hì, ngươi tưởng sẽ không có ai biết chơi trò này sao?
Bản cô nương ta mà chơi trò vô lại thì đến bản thân mình cũng phải sợ.
Thời Sênh cử người đi thu thuế đất nhà Tô Họa, nếu như không nộp thuế thì đừng hòng trồng trọt.
Tô Họa đương nhiên không làm, thương lượng không được nên trực tiếp tìm đến Nguyễn phủ.
“Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi ra đây cho ta.” Tô Họa đập cửa Nguyễn phủ, tiếng đập cửa lớn đến mức người trên cả con phố đều có thể nghe được.
Lúc này vẫn còn sớm, trên phố chỉ có những người buôn bán đang chuẩn bị bày biện sạp hàng, nghe chuyện có người náo loạn Nguyễn phủ, bọn họ đều lần lượt vây kín lại.
“Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi ra đây cho ta, đừng có giống như con rùa rụt cổ, người khác sợ ngươi chứ Tô Họa ta không sợ ngươi.”
“Nguyễn Tiểu Dạng…”
Bách tính vây lại nghe Tô Họa nói rất dõng dạc, ai nấy cũng đều tò mò, cứ lần lượt thì thầm với người bên cạnh.
“Kẹt kẹt…”
Cửa lớn của Nguyễn phủ từ từ mở ra, Thu Thủy đem theo mấy gia đinh đứng bên trong.
“Nguyễn Tiểu Dạng đâu?” Tô Họa lập tức xông vào trong, “Gọi nàng ta ra đây cho ta.”
Gia đinh đứng phía sau Thu Thủy lập tức xông ra, rồi kéo lê Tô Họa ra ngoài, Thu Thủy lạnh lùng hừ một tiếng, “Tô Họa, Nguyễn phủ nhà chúng ta là nơi có thể tùy tiện xông vào sao? Tiểu thư nhà chúng ta ngươi muốn gặp là có thể gặp được sao?”
Tô Họa chỉ là một cô gái, đâu phải là đối thủ của nam nhi, chỉ cần hai gia đinh là đủ tống cổ ả ra ngoài cửa.
Thu Thủy bước từng bước ra ngoài, rồi dặn dò đám gia đinh, “Giải nàng ta đến nha môn, nói là nàng ta tự tiện xông vào Nguyễn gia.”
“Vâng.”
Tô Họa ngơ ngác, bị người khác đè xuống bậc thềm mới bắt đầu giãy giụa, quát lớn, “Các ngươi làm cái gì? Thả ta ra, thả ta ra. Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi có bản lĩnh thì hãy ra đây, thả ta ra…”
“Giải tán hết đi.” Thu Thủy giải tán đám người vây trước Nguyễn phủ.