Tin tức tất cả đám thổ phỉ ở Hắc Phong Trại đều bị thiêu cháy nhanh chóng lan truyền, người dân trong huyện đều vô cùng kinh ngạc.
Một cái gai to như thế mà bị ai đó xử lý nhẹ nhàng không động tĩnh như vậy?
Các loại phỏng đoán đồn thổi đều có, một truyền mười, mười truyền trăm, đến cuối cùng thì không biết câu chuyện thật là gì.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng do một hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa vì không chịu nổi đám thổ phỉ của Hắc Phong Trại ức hiếp bách tính, nên đã ra tay tiêu diệt. Vì thế bách tính đều lần lượt bày tỏ sự cảm kích và ngưỡng mộ đại hiệp bí ẩn này.
Nếu đám người này biết, tất cả người ở Hắc Phong Trại bị giết hại chỉ vì Thời Sênh không muốn để lại hậu họa cho chính mình, thì không biết họ sẽ nghĩ gì.
Chính chủ Sênh vô tình trở thành đại hiệp, lúc này đang ngồi nghe Thu Thủy hồi báo về chuyện thu hồi đất của Tô Họa.
Lời Tô Họa đã nói ra, còn nói ở trước mặt quan huyện, cho dù sau này ả ta có hối hận cũng không kịp, chỉ có thể trả lại ruộng đất cho Nguyễn Gia.
Vì chuyện này mà Tô gia cũng không hài lòng với Tô Họa.
“Đúng rồi, tiểu thư, người đã nghe chuyện Hắc Phong Trại chưa?” Thu Thủy hồi báo xong liền hỏi thêm một câu.
Thời Sênh nằm trên ghế Thái Phi, hai mắt hơi nhắm, đôi lông mày cong vút trên làn da trắng hồng, “Ừ.”
“Tiểu thư, người nói xem, Hắc Phong Trại này liệu là bị ai tiêu diệt chứ?” Thu Thủy rất hiếu kỳ, lúc đầu tiểu thư bị bắt, nhưng tiểu thư nói có người cứu mình, có lẽ nào chính là người đã cứu tiểu thư?
Thu Thủy nhất thời không thể dừng lại được mạch suy nghĩ.
“Ta.” Thời Sênh lên tiếng mặt lạnh tanh.
“Bịch!” Bên ngoài có tiếng vọng rất lớn, lấn át luôn giọng nói của Thời Sênh.
Thu Thủy chạy ra ngoài cửa xem, “Các ngươi làm cái gì vậy hả, cẩn thận một chút, không bê được thì tìm thêm mấy người nữa.”
Thu Thủy ra ngoài chỉ đạo bọn chúng, sau khi xong việc thì nàng ta cũng quên luôn câu hỏi vừa rồi.
Cuộc sống thời cổ đại đối với Thời Sênh mà nói, chỉ có thể miêu tả bằng hai từ, vô vị!
Cả ngày ngoài ăn uống ngủ, thì vẫn là ăn uống và ngủ, nói thẳng ra chẳng khác nào nuôi lợn.
À, còn có thể dạo phố.
Thời đại này có vẻ rất khoan dung với phụ nữ, không giống với một số bối cảnh khác, những người phụ nữ có thể ra đường thì đều là phụ nữ xuất giá.
Thời Sênh cảm thấy vô vị đi từ đầu phố đến cuối phố, rồi lại vô vị quay đầu lại.
“Tiểu thư? Tiểu thư làm gì vậy?” Thu Thủy theo Thời Sênh đi đi lại lại, trong đầu vô cùng mù mịt, bọn họ cứ vòng đi vòng lại trên phố, không biết đang tính toán gì?
“Thật vô vị!” Thời Sênh ngẩng đầu thở dài.
Nữ chính không đến tìm hành, chẳng có chuyện gì làm, chẳng phải là vô vị, nhàm chán sao?
Khóe miệng Thu Thủy giật giật, sau đó liền đề nghị: “Em nghe có người nói, gần đây có một hội tiệc trà, tiểu thư có muốn đi xem không?”
Tiệc trà?
Là uống trà sao?
“Dẫn đường.” Thời Sênh nghĩ ngợi rồi vẫy tay.
Tiệc trà là một nhóm văn sĩ hội hợp trong một lầu trà, cùng uống trà làm thơ, đối thơ. Vì vậy nơi này không thiếu những người nho nhã ưu tú.
Lầu trà có hai lầu, các tiểu thư khuê các ở lầu hai, lầu hai đều buông rèm lấp lánh kim sa để che đi dung nhan của các tiểu thư, còn bêu dưới thì đều là nam tử.
Thời Sênh lên lầu, đúng lúc nghe thấy những tiếng nói kinh ngạc của một vài nữ nhân.
“E rằng Hạ công tử hôm nay thắng chắc rồi.”
“Hạ công tử hào hoa tuyệt bậc, không một người nào có thể vượt qua chàng ấy.”
Thời Sênh thuận theo ánh nhìn của mấy cô nương, liền thấy một chàng trai trẻ tuổi bị đám người khác vây xung quanh. Người này có vẻ ngoài tuấn tú, thư sinh nho nhã, ánh mắt và giọng nói vô cùng ấm áp.
“Đó là Hạ Đình, nhị công tử của Quan huyện.” Thu Thủy nhỏ nhẹ giải thích cho Thời Sênh nghe, “Chàng ta nổi tiếng thông minh từ nhỏ, nghe nói sang năm sẽ tiến kinh khảo thí.”
Tổ tiên Quan huyện từng làm quan lớn, nhưng sau đó thay triều đổi vua nên Quan huyện mới lưu lạc về nơi này và làm nghề buôn bán tơ lụa. Gia sản có thể không bằng Nguyễn gia, nhưng Quan huyện làm kinh doanh bên ngoài, nên quen biết rất rộng.
Ánh mắt của Thời Sênh chỉ tập trung ở Hạ Đình vài giây, sau đó chuyển sang người bên cạnh hắn, “Người ngồi bên cạnh Hạ Đình là ai?”
Thu Thủy ngước nhìn theo ánh mắt của Thời Sênh, “Đó là đại công tử của Quan huyện, Hạ Thanh. Sức khỏe của Hạ Thanh không tốt nên Quan huyện rất ít khi để chàng ra ngoài, hôm nay đúng là hơi kỳ lạ.”
Từ chỗ của Thời Sênh có thể thấy sắc mặt của Hạ Thanh đúng thực là không được tốt lắm, trắng xanh nhưng lại hơi u
ám, giống như bệnh tình trầm trọng hết thuốc chữa, người xung quanh đều không muốn tiếp xúc với hắn ta.
Thời Sênh là người duy nhất hỏi về Hạ Thanh, chỉ là cô cảm thấy ánh mắt của Hạ Thanh rất kỳ lạ, ánh mắt trống rỗng như một cái xác không hồn.
“Bộp bộp bộp!” Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Thời Sênh thu lại ánh mắt của mình, hướng mắt về đám người đang vỗ tay tán dương Hạ Đình. Hạ Đình cảm ơn một cách lịch sự rồi quay người lại dìu Hạ Thanh rời đi.
Hạ Đình vừa đi khỏi, những người bên dưới cũng lần lượt rời đi. Những cô gái trên lầu trên dường như cũng mất đi hứng thú và rời khỏi lầu trà.
Thời Sênh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, rõ ràng là không tập trung.
Mãi đến khi rời khỏi lầu trà, Thời Sênh vẫn giữ nguyên bộ dáng như không có gì đó.
“Tiểu thư… không phải tiểu thư cũng thích Hạ nhị công tử rồi đấy chứ?” Thu Thủy hỏi mang tính chất thăm dò.
Tuổi tác của tiểu thư cũng không phải nhỏ nữa, cũng đến lúc nên nói chuyện xuất giá rồi. Thu Thủy cũng không thấy có gì là lạ.
Chỉ là Quan huyện này… không thực sự hợp với Nguyễn gia nhà bọn họ. Quan huyện lại càng không thể đồng ý để Hạ nhị công tử ở rể. Điều quan trọng nhất là, Hạ nhị công tử nhà người ta đã có một vị hôn thê.
Thời Sênh chợt lấy lại tinh thần rồi hỏi lại một câu, “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Nô tì nói… có phải tiểu thư đã thích Hạ nhị công tử rồi không?” Thu Thủy cất giọng nhè nhẹ.
Thời Sênh: “...”
Mắt nào của ngươi nhìn thấy ta thích Hạ nhị công tử đó vậy?
Thời Sênh trừng mắt nhìn Thu Thủy rồi bước nhanh về trước.
Lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, Thời Sênh bỗng nghe thấy bên trong đó có giọng nói rất quen.
Cô liền dừng lại, trước ánh mắt vẻ khó hiểu của Thu Thủy, cô đi thẳng vào cái ngõ đó.
“Ta chưa từng đồng ý, cũng sẽ không đồng ý. Chuyện bọn họ làm thì ngươi nên đi tìm bọn họ.”
“Bọn ta không quan tâm, bây giờ ngươi đã được lão gia của chúng ta mua rồi thì hãy mau chóng đi theo chúng ta. Lão gia nhà chúng ta sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi. Đi theo lão gia nhà chúng ta sẽ được ăn ngon mặc đẹp, ngươi còn điều gì không hài lòng nữa?”
“Tránh ra!” Tô Họa giằng co với đám người đó, “Ta chưa từng đồng ý.”
“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt.”
“Á! Các ngươi làm vậy là phạm pháp, ta sẽ báo quan! Thả ta ra.”
Tô Họa làm mất đi đất đai, người nhà họ Tô vô cùng uất hận nàng ta. Vốn dĩ gia đình họ đã rất nghèo khó, bây giờ lại không có đất canh tác, không biết rồi sau này họ sẽ sống ra sao?
Tô phụ Tô mẫu đã sinh ra suy nghĩ bán Tô Họa cho một người khác làm lẽ.
Bây giờ Tô Họa xinh đẹp nên bán được giá cao hơn rất nhiều so với trước đây.
Tô Họa bị Tô phụ Tô mẫu cho uống thuốc rồi đem lên huyện, đợi đến khi Tô Họa tỉnh dậy thì mới biết mình đã bị bán, trong lòng nàng ta vô cùng phẫn nộ.
Lần đầu tiên coi như bỏ qua, còn bây giờ là lần thứ hai.
Vì vậy, nhân lúc đám người đó không để ý, nàng ta đã liều mình chạy ra ngoài, kết quả là chưa chạy được bao xa thì bị đám người đuổi kịp.
Thời Sênh lặng lẽ nhìn nữ chính bị bắt về.
Đều là kịch bản.
Trong kịch bản không có phân cảnh này, nhưng nam chính nhất định sẽ lại anh hùng cứu mỹ nhân.
Nếu nam chính không tới, thì nam phụ sẽ tới.
Nam phụ là ai vậy?
Đúng rồi!
Hạ Đình là một trong những nam phụ.
“Tiểu thư, là Tô Họa.” Thu Thủy nhìn rõ người mới nhỏ nhẹ lên tiếng.
Thời Sênh quay người bước đi vừa lẩm bẩm nói, “Ta không quen biết Tô Họa?”
Thu Thủy: “…”
Tiểu thư, tiểu thư mà như vậy thì nô tì sẽ không nói chuyện với tiểu thư nữa!
“Tiểu thư, đợi nồ tì với!”