Ngày hôm sau Thời Sênh tới công ty, còn chưa ngồi nóng mông, trợ lý của Nhiếp Thành liền mang đến cho cô một đống công việc.
Việc này sao lại cần cô làm, Thời Sênh liền cùng trợ lý náo loạn một trận.
"Tân Y, đây là Nhiếp tổng biên giao phó, cô cãi với tôi thì có ích lợi gì." Trợ lý vừa nói đã nhắc Nhiếp tổng biên, há mồm cũng Nhiếp tổng biên, ngậm miệng cũng Nhiếp tổng biên.
"Cái này không thuộc phạm vi công tác của tôi." Thời Sênh ngồi ở chỗ ngồi, hai tay khoanh ở ngực, cũng không có dấu hiệu tức giận gì, chỉ là bình tĩnh trần thuật sự thật.
Trợ lý lại như khuyên răn, "Tân Y, cô là người mới, làm nhiều một chút cũng là khảo nghiệm năng lực của cô. Cô không thể cô phụ nỗi khổ tâm của Nhiếp tổng biên."
"Nỗi khổ tâm?" Thời Sênh hất cằm về phía Anna cùng Triệu Tình đang cùng người khác trong ban biên tập đứng một chỗ xem diễn, "Bọn họ cũng là người mới, sao lại chỉ bắt một mình tôi làm? Làm khó dễ thì nói là làm khó dễ, nói tốt như vậy làm gì?"
Cô cứ nói là làm khó dễ, ai dám trắng trợn nói “tôi làm khó dễ cô” chứ? Đầu óc cô gái này có phải có bệnh không?
Anna hung hăng trừng mắt với Thời Sênh một cái, chính cô ta đi cửa sau, bị Nhiếp tổng biên phát hiện, sao lại xả đến người bọn họ.
"Anna và Triệu Tinh đều có kinh nghiệm làm việc, chỉ cô không có, đây là cho cô tích lũy kinh nghiệm, sao cô lại không biết tốt xấu như vậy?"
Thanh âm trợ lý không khỏi đề cao vài phần.
Thời Sênh dương cằm, kiêu ngạo nói: "Tôi chính là không biết tốt xấu, có bản lĩnh thì đuổi tôi đi!"
Trợ lý: "..."
"Làm gì, làm gì, bắt nạt Tiểu Y nhà tôi làm gì?" Thanh âm Tống Manh Tử truyền vào, giây tiếp theo Tống Manh Tử gạt mấy người chặn đường, vài bước đi đến trước mặt Thời Sênh.
"Tống Manh Tử! Cô không được làm loạn!" Trợ lý quát lớn một tiếng.
Tống Manh Tử mở văn kiện trên bàn ra, "Tôi làm loạn sao? Nhiếp Thành bắt nạt tôi thì thôi đi, còn dám bắt nạt cả Tiểu Y? Việc này sao lại bắt Tiểu Y làm? Có tin tôi báo cáo hay không?"
Trợ lý biến sắc, trừng Tống Manh Tử một cái, ôm mấy thứ trên bàn, căm giận bỏ đi.
"Chó săn!" Tống Manh Tử ở phía sau mắng một tiếng.
Trợ lý không biết có phải nghe được hay không, dừng lại định cùng Tống Manh Tử tranh luận tiếp, nhưng giây sau đó đã nhận được điện thoại của Nhiếp Thành, hắn ta vội vàng rời đi.
Tống Manh Tử vỗ vỗ bả vai Thời Sênh, "Tiểu Y, làm tốt lắm, không thể cổ súy cho mấy cái oai phong vớ vẩn đó được. Hắn nghĩ nơi này do Nhiếp Thành định đoạt hết chắc! Đừng sợ, tôi che chở cho cô, Nhiếp Thành sẽ không dám làm gì cô."
Thời Sênh: "..."
Cô không sợ Nhiếp Thành, sao lúc Nhiếp Thành gọi cô đi làm việc, cô không phản kích?
Còn muốn che chở cô, che chở cái con khỉ ấy!
...
Giờ nghỉ ngơi, Thời Sênh đi toilet, lúc đi ra, đi ngang qua khu nghỉ ngơi, mấy biên tập đang ngồi bên trong.
Mơ hồ có nói chuyện truyền ra.
"Tống Manh Tử không phải ỷ vào Thư tổng biên sao? Cũng không biết sao Thư tổng biên lại coi trọng cô ta, cả ngày không làm việc cho tốt, chỉ biết gây chuyện thị phi, khiến cho cả ban biên tập chúng ta đều là chướng khí mù mịt."
"Còn có Tân Y kia, đi cửa sau vào còn chẳng có tí tự giác nào, dám cãi nhau với Nhiếp Tổng biên."
"Người hiện tại làm sao giống thời chúng ta, có hậu trường là chính là bố người khác rồi. Người khác tìm công việc mệt chết mệt sống, bọn họ thì sao? Nói một câu là được, trên đời sao lại không công bằng như vậy chứ?"
"Hậu trường của Tân Y là ai?"
"Không biết, chưa từng gặp cô ta tiếp xúc với người phía trên..."
Thời Sênh trong ban biên tập chỉ thân cận một mình Tống Manh Tử, nhưng mà bọn họ đều biết Tống Manh Tử cùng Thời Sênh mới quen không lâu, không có khả năng đưa người vào.
Thời Sênh lời đồn đại nào cũng đã từng nghe qua, làm cô tò mò chính là Thư tổng biên trong miệng mấy người kia.
Lúc giữa trưa ăn cơm, Thời Sênh hỏi thăm Tống Manh Tử.
"Thư Tuyệt đó." Tống Manh Tử vẻ mặt kinh ngạc, "Cô tới công ty thời gian dài như vậy còn không biết Thư Tuyệt là ai hả?"
"Tôi cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào giết chết Nhiếp Thành, có thời gian đâu mà đi chú ý người khác."
Thư Tuyệt này, trong cốt
truyện không có.
Tống Manh Tử bày ra biểu tình cổ quái, chớp mắt một cái, đem ghế dựa kéo đến bên cạnh cô, làm mặt quỷ một cái, "Lần trước không phải tôi đã nói với cô, mấy người đó là ghen tị với tôi sao?"
Tống Manh Tử đột nhiên dừng lại, "Tôi nói cho cô cũng được, nhưng mà cô phải lấp hố."
Thời Sênh mặt không chút thay đổi, đứng lên, "Không nghe."
Lấp hố gì đó, cực lực từ chối.
"Ôi ôi ôi, sao cô lại như vậy." Tống Manh Tử giữ chặt Thời Sênh, "Được, được, tôi nói, tôi nói, cô ngồi xuống trước."
Thời Sênh bị Tống Manh Tử lôi kéo ngồi xuống, cô ấy lại hắng giọng nói tiếp.
"Thư Tuyệt là học trưởng đại học của tôi, tài hoa hơn người, lúc ở đại học chính là nhân vật phong vân, vô số em gái theo đuổi anh ấy cũng chưa từng được anh ấy liếc mắt một cái."
Thời Sênh nghe nửa ngày cũng chỉ nghe được công tích vĩ đại bị người theo đuổi củaThư Tuyệt, hoàn toàn không nói gì đến trọng điểm.
"Hết rồi?"
"Hết rồi!" Tống Manh Tử vẻ mặt vô tội, "Không phải cô muốn biết những điều này sao?"
Thời Sênh: "..." Ai muốn nghe lịch sử phong lưu của một người đàn ông chứ.
"Vậy cô muốn biết cái gì?" Tống Manh Tử kề sát vào Thời Sênh, cười gian, "Có phải vừa mắt Thư Tuyệt hay không? Tôi nói với cô, Thư Tuyệt này đặc biệt khó hầu hạ, ưa sạch sẽ, khó hiểu, đặc biệt phiền, lực khống chế rất mạnh, người như thế tuyệt đối không phải bạn trai tốt."
Thời Sênh giật giật khóe miệng, "Cô không phải bạn gái hắn à?"
Tống Manh Tử biểu tình cứng đờ, "Tôi mà có bạn trai như vậy, tôi thà chết còn hơn."
Không phải tình cảm nam nữ, người trong ban biên tập đố kỵ cô làm cái lông gì?
"Khụ khụ... Kỳ thật Thư Tuyệt là anh họ tôi, việc này cô đừng nói với người khác. Anh họ tôi lấy tôi ra chắn ong bướm, làm hại tôi cũng chưa yêu đương gì được."
Anh họ?
Tống Manh Tử gật đầu, vẻ mặt thật thà.
Đúng là anh họ.
Cô kém Thư Tuyệt một tuổi, từ nhỏ cô đã ngang ngược, chỉ sợ Thư Tuyệt, cho nên lúc lên đại học, cô bị đưa đến trường Thư Tuyệt học.
Vài năm đại học kia tuyệt đối là thời gian bi thảm nhất của cô.
Người khác đều bận rộn, nói yêu đương.
Cô thì sao?
Cả ngày giúp Thư Tuyệt chắn con gái, không biết bẻ gẫy bao nhiêu hoa đào của cô.
Tống Manh Tử nói xong, lại bắt đầu quở trách Thư Tuyệt.
Thời Sênh cảm thấy mình phải bớt thời gian đi gặp vị Thư tổng biên này, không chừng hắn là Phượng Từ thì sao?
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Thúc đẩy thế giới.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Thư Tuyệt. Trợ giúp Thư Tuyệt mở rộng sản nghiệp, phát huy mạnh mảng văn học, lan truyền năng lượng tích cực.]
Thời Sênh: "..." Nói đến là đến, không hề có dấu hiệu!
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Ngụy quân tử. Không gợi ý, thỉnh Ký chủ tự thăm dò.]
Lợi hại, hiện tại cũng không đưa gợi ý luôn.
Mẹ nó, phạm vi cũng không có? Tìm như thế nào?
[Ký chủ, cô có thể làm được, tôi tin tưởng cô.] Cô lợi hại đến mức có thể lên trời, chinh phục vũ trụ, còn sợ chút khó khăn ấy?
Mi tin tưởng ta thì được cái rắm gì, đưa manh mối mới là đúng đắn.
Đại khái là quyền hạn không đủ, cũng có lẽ Hệ thống cũng không có manh mối, Hệ thống không hé răng, giả chết.