Thời Sênh là Tam tiểu thư của cả một gia tộc, có trách nhiệm dẫn dắt đội ngũ, nhưng cô lại sống chết không chịu, Vạn Quyền cân nhắc lợi hại một hồi, cuối cùng vẫn nhờ trưởng bối của chi thứ kia dẫn đội hình ra khỏi Ma Diễm Lĩnh, còn hắn mang theo tiểu muội kia đi tìm Phượng Khuynh Khuynh.
Vạn Quyền phân công nhiệm vụ rất tốt, Thời Sênh chỉ liếc nhìn một cái rồi cho hắn một cái mỉm cười.
Vạn Quyền hít sâu một hơi rồi mang cô gái kia rời đi.
Một đám đệ tử nhìn Vạn Quyền đầy trông chờ, hắn vừa động một cái, một đám người liền đứng lên.
“Vạn đạo sư…”
“Vạn đạo sư, ngài thật sự phải rời khỏi chúng ta sao?”
“Vạn đạo sư…”
Hiển nhiên, trong mắt những người này, Vạn Quyền mới là người có thể đảm bảo an toàn cho họ nhất.
Vạn Quyền không quay đầu, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của chúng đệ tử.
Phượng Võ dẫn đầu đoàn đội ho khan một tiếng, “Được rồi, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ lập tức ra ngoài.”
“Vạn đạo sư đã đi rồi, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Nếu gặp huyền thú lợi hại thì sao?”
“Đừng nói bậy, chúng ta sẽ ra ngoài an toàn.”
“Nếu không thì chúng ta cứ đi cùng Vạn đạo sư đi…” Có người đề nghị một cách yếu ớt, đề nghị này làm cho rất nhiều người dao động.
“Không được.” Phượng Võ từ chối, “Chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài, yên tâm, hiện tại chúng ta vẫn đang ở vòng ngoài, huyền thú sẽ không vượt quá cấp hai, chúng ta có thể ứng phó được.”
Thời Sênh nói, “Không phải lúc trước gặp được Thiên Lang Viên cấp năm à?”
Khóe miệng Phượng Võ giật giật, nhìn về phía Thời Sênh hơi thỉnh cầu, Tam tiểu thư, ngài đừng quấy rối nữa có được không?
“Đúng, đúng, cấp 5 cũng đã gặp rồi, nếu gặp con nào lợi hại hơn thì cái mạng của chúng ta chắc chắn phải bỏ lại đây.”
“Ta không muốn chết, chúng ta nên đi theo Vạn đạo sư thôi.”
“Vạn đạo sư lợi hại như thế, chắc chắn có thể bảo vệ chúng ta.”
“Đủ rồi!” Phượng Võ lấy ra tư thế trưởng bối, quát lớn một tiếng. “Các ngươi nói ít thôi, nếu không sẽ dẫn huyền thú tới đây đó.”
Phượng Võ không đồng ý, đám đệ tử dù có oán giận cũng không dám một mình bỏ đi, chỉ có thể theo Phượng Võ đi về phía bìa rừng.
Thời Sênh nhàn nhã đi sau cùng, dù ai tìm cô nói chuyện, cô cũng bày tỏ ra bộ dáng “ta rất kiêu ngạo, đừng nói chuyện với ta.”
Đám đệ tử cảm thấy hình như hôm nay Tam tiểu thư có điểm không hợp lý.
Trước kia tính tình Tam tiểu thư rất ôn hòa, ai nói chuyện với nàng, nàng cũng sẽ trả lời, cho dù không trả lời thì vẫn cười đáp lại một cách lễ độ.
Đâu có giống như hiện tại, một lời không hợp liền vứt ra ánh mắt như nhìn một tên não tàn.
“Sao mãi vẫn chưa tới vậy, chúng ta đã đi lâu thế rồi, lúc vào cũng không hề xa thế này mà?”
“Mệt quá, ta sắp không đi được nữa rồi, hôm nay nghỉ lại ở đây đi?”
“Nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi…”
Một đám người ầm ĩ muốn nghỉ ngơi. Phượng Võ nhìn thời gian, sắc trời cũng không còn sớm, hắn đành phải đồng ý, “Mọi người cố gắng kiên trì thêm vài ngày, rất nhanh sẽ rời khỏi Ma Diễm Lĩnh này thôi.”
“A, còn phải vài ngày nữa sao…”
Tiếng oán giận nổi lên bốn phía, Thời Sênh không biết lấy ở đâu ra một trái cây đưa lên miệng cắn, chậm rãi rời khỏi nơi mọi người nghỉ lại.
“Tam tiểu thư, cô định đi đâu thế?” Phượng Võ gọi Thời Sênh lại, “Tốt nhất là cô nên ở cùng một chỗ với mọi người, đừng đi loạn, nếu có chuyện gì thì để tôi đi cùng cô.”
Phượng Võ nghĩ Thời Sênh muốn đi giải quyết nỗi buồn nên có lòng tốt đề nghị.
Thời Sênh nhét nốt phần còn lại của trái cây vào miệng, bẹp bẹp nhai vài cái, nuốt xuống rồi mới nói: “Nơi này không an toàn.”
“Không an toàn?” Phượng Võ nhìn xung quanh một lượt, cũng không nhìn thấy gì bất ổn, “Tam tiểu thư, ngài phát hiện ra cái gì sao?”
“Không.” Thời Sênh trả lời rất hợp tình hợp lý.
Phượng Võ: “…” Không có thì cô lấy gì mà nói không an toàn? Không an toàn chỗ nào?
Thời Sênh lại nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Trực giác, tin hay không tùy ông.”
Cô xoay người, tiếp tục đi về phía trước, Phượng Võ gọi vài tiếng nhưng cô vẫn không để ý tới, đến tận khi cô đã khuất sau những bụi cây, Phượng Võ mới vội vàng bảo những người vừa ngồi xuống nghỉ ngơi đứng lên.
Chờ bọn họ đuổi kịp Thời Sênh, cô đã nhóm được một đống lửa rồi.
“Tam tiểu thư.” Phượng Võ thở hổn
hển, “Sao cô có thể nhóm lửa ở đây được, sẽ gọi huyền thú tới đấy.”
Đám huyền thú kia, trừ phi bị tương khắc thuộc tính, nếu không sẽ không sợ lửa.
“A.” Thời Sênh bình tĩnh đáp lại một câu, “Nhưng lửa cũng đã nhóm rồi.”
“Mau dập đi! Thừa dịp huyền thú quanh đây còn chưa phát hiện ra.” Phượng Võ nói xong liền định dập đống lửa.
Thời Sênh giơ cây gậy cời lửa trong tay ra ngăn Phượng Võ.
“Tam tiểu thư?”
“Ta không bảo các ngươi đi theo ta.” Thời Sênh bình tĩnh nói, “Các ngươi có thể đi chỗ khác.”
“Như thế sao được? Ta phải bảo vệ cô thật tốt.” Lúc ra khỏi nhà, gia chủ đã dặn đi dặn lại là bọn họ phải bảo vệ chu đáo cho tam tiểu thư.
Thời Sênh không nói gì, khẽ cắn môi, thu gậy lại, phiền chán vẫy vẫy tay: “Thôi tùy ông vậy.”
Phượng Võ vội vàng dập lửa, chờ khi ông ta quay đầu thì không còn thấy bóng dáng của Thời Sênh nữa.
“Tam tiểu thư đâu rồi? Có ai thấy Tam tiểu thư đâu không?” Phượng Võ hỏi đệ tử ngồi gần nhất.
Đệ tử chỉ chỉ cái cây bên cạnh, Phượng Võ đi tới gốc cây ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thời Sênh nằm trên cao, trong tay còn cầm một thứ vuông vuông màu đen rất kỳ quái, thế mới thở phào một cái.
Sao gần đây ông ta thấy Tam tiểu thư hình như… đổi tính đổi nết?
Nửa đêm, các đệ tử đều đang ngủ say, đệ tử gác đêm cũng liên tục ngáp, mí mắt dính chặt lại với nhau.
Cả một ngày đi lại, sao bọn họ có thể không mệt mỏi chứ?
Thời Sênh từ trên thân cây nhìn xuống, Phượng Võ ngồi tựa ngay dưới gốc cây, vừa ngáp vừa cảnh giác xung quanh.
Nhưng không kiên trì lâu lắm, cơn buồn ngủ không ngừng đánh úp lại, mí mắt ông ta càng ngày càng nặng.
Đúng lúc ông ta sắp ngủ say thì trên đầu có thứ gì đó rơi xuống, nện trên vai ông ta, Phượng Võ lập tức bừng tỉnh, cảnh giác nhìn xung quanh.
Bốn phía đều im lặng, không có gì bất thường cả.
Phượng Võ kỳ quái nhìn bả vai mình, cũng không thấy gì, chẳng lẽ là ảo giác.
Thanh âm tức giận đột nhiên vang lên ở bên trên: “Lăn đi ngủ đi.”
Phượng Võ ngẩng đầu nhìn, Tam tiểu như vẫn nằm ở nơi đó, thứ kỳ quái trong tay cô tản ra ánh sáng mờ mờ hắt lên hai má, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào nó, cũng không nhìn ông ta.
“Tam tiểu thư?” Vừa rồi là Tam tiểu thư nói chuyện sao? Sao ông ta lại có cảm giác như bị ảo giác vậy?
“Ta gác đêm.” Thời Sênh bình tĩnh nhả ra một câu, chẳng quan tâm Phượng Võ có nghe hay không.
Phượng Võ nhìn Thời Sênh chằm chằm một lúc lâu, thấy cô không để ý tới mình nữa, ông ta lại gục đầu xuống nhìn xung quanh. Tuy rằng hiện tại ông ta đang rất buồn ngủ nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
Không thể để Tam tiểu thư gặp chuyện gì được.
Ông ta không thể ngủ.
Mãi đến gần sáng, có đệ tử đã nghỉ ngơi tốt đứng lên, Phượng Võ mới an tâm chợp mắt một chút.
Nhưng mà ông ta không ngờ, vừa nhắm mắt một chút thì đã có chuyện xảy ra.
Có đệ tử đi vệ sinh bị rắn cắn, con rắn kia rất độc, thuốc giải độc bình thường hoàn toàn vô dụng.
Phượng Võ đã nhắc nhở bọn họ rằng ở Ma Diễm Lĩnh có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, vậy mà bọn họ lại lơ là cảnh giác, giờ đã sắp xảy ra mạng người, Phượng Võ thật sự bất lực.