“Đó là gì?”
Đệ tử Phượng gia đột nhiên chỉ lên bầu trời Ma Diễm Lĩnh, ánh mắt tràn đầy rung động.
Thời Sênh cũng ngẩng đầu nhìn, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là một con kỳ lân, cả người bao phủ lân giáp màu đỏ, chân đạp lửa đang giao chiến với một người khác.
Mà kẻ đang giao chiến với nó không phải ai khác, chính là nữ chính Phượng Khuynh Khuynh.
Trong cốt truyện, Phượng Khuynh Khuynh thu phục được một đầu kỳ lân ở trong Ma Diễm Lĩnh, nhưng không phải là huyết kỳ lân.
Con huyết kỳ lân này ở đâu chui ra vậy?
Đúng lúc Thời Sênh còn đang nghi hoặc, có một người ở phía dưới phi lên giúp đỡ Phượng Khuynh Khuynh đối phó với đầu huyết kỳ lân kia.
Mà lúc này, màn sáng bao ngoài Ma Diễm Lĩnh đã gần như biến mất, có vài bóng người nhanh chóng phá màn sáng chạy ra ngoài.
Đi đầu tiên là Vạn Quyền, theo sau còn có đám người Phượng Võ.
Màn sáng vốn còn có thể nhìn thấy, nhưng bị đám người này xuyên qua liền càng trở nên mỏng manh hơn, giống như có thể tắt đi bất cứ lúc nào.
Mắt thấy màn sáng sẽ biến mất, nhưng vài giây sau lại bùng sáng lên.
Màn sáng bùng lên cao mấy thước, ánh sáng chói lòa đâm vào mắt Thời Sênh khiến cô không mở mắt ra nhìn được.
Đệ tử phủ Quốc sư vốn đã hơi hoảng hốt, thấy một màn này liền vội vã trở về vị trí cũ, nhanh chóng lặp lại động tác ban nãy.
Sau một lúc mới thích ứng được với ánh sáng mạnh, lúc Thời Sênh mở được mắt ra thì màn sáng đã lên tới vị trí ban đầu, tốc độ tăng trưởng cũng dần chậm lại.
Đúng lúc này, trên trời truyền tới tiếng rít gào chói tai, dường như phẫn nộ tới tột cùng, từng đám lửa bắt đầu rơi xuống như mưa, rừng rậm cháy lên làm cho màn sáng cũng bị nhuộm màu lửa.
Đại khái là Phượng Khuynh Khuynh muốn thu phục đầu huyết kỳ lân, nhưng huyết kỳ lân này cũng không dễ thu phục như trong cốt truyện, nó không muốn thần phục loài người.
Mặc dù có nam chính đại nhân hỗ trợ nhưng Phượng Khuynh Khuynh cũng không thể bắt được đầu huyết kỳ lân này.
Thời Sênh tiếp tục vô tâm cắn hạt dưa, trước mắt mưa lửa rào rào, huyết kỳ lân tức giận gầm thét nhưng trong mắt cô vẫn không có nửa điểm gợn sóng nào.
Đúng là đệ tử Phượng gia muốn kéo Thời Sênh chạy đi, cô liền đứng lên, mọi người chưa kịp phản ứng lại thì người đã biến mất.
Nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn thấy thân ảnh của cô ở bên trên Ma Diễm Lĩnh.
Thời Sênh cầm kiếm trực tiếp lao về phía huyết kỳ lân.
Huyết kỳ lân nghĩ là Thời Sênh muốn giúp hai người kia đối phó mình nên lập tức nhổ ra một mảnh băng trùy.
“Đang! Đang! Đang!”
Băng trùy đánh lên thiết kiếm nhưng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Thời Sênh hơi lui về sau, thiếu chút nữa từ trên cao rớt xuống.
Huyết kỳ lân khác những kỳ lân khác ở chỗ, nó là thần thú toàn hệ.
Chẳng những có thể dùng lửa mà còn có thể dùng băng, thủy, kim…
Huyền thú bình thường đều là đơn hệ, hỏa hệ là hỏa hệ, chẳng mấy khi có song hệ.
Mà con người cũng không khác gì huyền thú.
Lấy đơn hệ làm chuẩn, song hệ đứng thứ hai, còn trong mắt con người, những người tam hệ coi như sẽ chẳng có thành tựu gì.
Phượng Khuynh Khuynh là tứ hệ, trong không gian của nàng ta có phương pháp tu luyện, có thể cân bằng các hệ với nhau, nhờ vậy, đến cuối truyện, Phượng Khuynh Khuynh liền trở thành cường giả toàn hệ.
Thời Sênh lắc lắc cánh tay bị chấn động tới tê dại, nhìn về phía Phượng Khuynh Khuynh và người đàn ông bên cạnh nàng ta.
Người đàn ông mang mặt nạ, Thời Sênh chỉ có thể nhìn vào cặp mắt kia của hắn, bên trong có vài phần đánh giá và bễ nghễ thiên hạ.
Không cần nói nhiều, tên này chắc chắn là nam chính Hách Liên Dục.
Phượng Khuynh Khuynh thấy Thời Sênh xuất hiện thì cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng nàng ta còn chưa kịp suy nghĩ thì đợt công kích thứ ba của huyết kỳ lân đã bắt đầu.
Trên người Phượng Khuynh Khuynh toàn là vết máu, nhìn hơi tả tơi, nhưng nàng ta vẫn chưa bị thua.
Thời Sênh đứng bên cạnh, không có ý định ra tay, Phượng Khuynh Khuynh không biết cô muốn làm gì nên hơi phân tâm, bị móng vuốt của huyết kỳ lân chụp trúng.
Hách Liên Dục ngăn trở huyết kỳ lân giúp Phượng Khuynh Khuynh để nàng ta có thời gian hồi phục.
Thời Sênh vốn vẫn không nhúc nhích lại đột nhiên động, cô nhảy bổ vào giữa Hách Liên Dục và huyết kỳ lân, giúp đỡ huyết kỳ lân chặn Hách Liên Dục lại.
Hách Liên Dục bị bức phải lui lại một khoảng cách.
Hách Liên Dục hoàn toàn không ngờ cô lại giúp đỡ huyết kỳ lân.
“Đi nhanh đi.” Thời Sênh nhìn về phía huyết kỳ lân.
Huyết kỳ lân nhìn Thời Sênh hơi khó
hiểu, cô gái này không muốn ký kết khế ước với nó à?
“Không có hứng thú.” Mi to lớn như thế, chả đáng yêu tẹo nào, chỉ thấy chướng mắt.
Huyết kỳ lân: “…”
Nếu đã không có hứng thú thì sao lại giúp nó đối phó hai người kia?
Thời Sênh nhếch miệng nở nụ cười, giọng nói hơi có một chút ác ý: “Ta có thể giúp đỡ con người đối phó ngươi, nếu ngươi không muốn đi, đối với ta mà nói, việc thay đổi lập trường cũng không khác gì nhau.”
Huyết kỳ lân gầm nhẹ một tiếng, lửa dưới chân tắt đi, thay vào đó lại là lốc xoáy, nó quay đầu chạy về một phương hướng, chớp mắt liền biến mất nơi chân trời.
Hách Liên Dục muốn đuổi theo nhưng lại bị thiết kiếm ngăn lại.
Thiết kiếm phát ra hơi thở làm cho hắn hơi kiêng kị, cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp một loại vũ khí nào trong trường hợp không được người sử dụng mà có thể bộc lộ tài năng, khí thế bức người như thế này, thậm chí còn không hề che giấu việc nó là một thanh thần binh lợi khí.
Vũ khí lợi hại chân chính là thu liễm mọi hào quang, ở dạng bản thể.
Nhưng thanh kiếm này…
Thời Sênh thấy hắn dừng lại thì khóe miệng nở nụ cười trào phúng, “Người ta không muốn mà ngươi lại bức bách người ta, cái này có khác gì cưỡng gian đâu chứ?”
Hách Liên Dục: “…”
Phượng Khuynh Khuynh từ mặt đất bay lên, chỉ thấy hai người đang giằng co.
“Kỳ lân đâu rồi?” Phượng Khuynh Khuynh hỏi Hách Liên Dục.
“Chạy rồi, chẳng lẽ chờ bị người ta thu phục à? Ngươi sẽ chờ để người ta cưỡng gian sao?”
Vẫn là Thời Sênh trả lời.
Phượng Khuynh Khuynh hận thấu xương nguyên chủ. Nàng ta cho rằng ngọn nguồn bi kịch của bản thân là do nguyên chủ tạo thành.
Lúc này, bị Thời Sênh trả lời như thế, Phượng Khuynh Khuynh hơi tức giận, nhưng nàng ta cố gắng cưỡng chế để mình bình tĩnh lại.
“Ầm, đùng đùng!”
Thay âm chạy hỗn loạn càng lúc càng gần, khói bụi cuồn cuộn bốc lên.
Hách Liên Dục kéo Phượng Khuynh Khuynh, còn thâm ý nhìn Thời Sênh một cái rồi mới nói, “Ra ngoài trước đã.”
Phượng Khuynh Khuynh nhìn về phía màn sáng đã dâng lên rất cao, có chút không cam lòng, nếu nàng ta có thể thu phục được con kỳ lân kia thì bản thân sẽ có trợ lực rất lớn.
Nhưng không cam lòng cũng chẳng còn cách nào khác, nàng ta chỉ có thể đi theo Hách Liên Dục bay nhanh ra ngoài Ma Diễm Lĩnh.
Vừa tới gần, màn sáng đột nhiên dâng lên với tốc độ rất nhanh. Hách Liên Dục vung tay áo, đánh màn sáng thấp xuống, sau đó túm lấy Phượng Khuynh Khuynh bay vút ra ngoài.
Thời Sênh cũng đi về phía đó, nhưng đúng lúc cô đi ra ngoài, màn sáng vốn đã lên rất cao lại đột nhiên tán loạn, biến mất trong không khí, lộ ra nguyên trạng của Ma Diễm Lĩnh.
“Phốc…”
Đệ tử phủ Quốc sư đồng loạt phun máu.
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Nhìn bản cô nương đây làm gì? Cũng không phải ông đây làm! Đầu sỏ gây ra chuyện này…
Mẹ kiếp, người đâu?
Hách Liên Dục và Phượng Khuynh Khuynh vừa rồi còn ở trước mắt cô lại đột nhiên biến mất.
Hơn nữa, tựa như những người này cũng không thấy hai người đó.
“Rầm rầm rầm…”
Vô số huyền thú lao ra từ trong Ma Diễm Lĩnh, đệ tử phủ Quốc sư đều tự mình đứng dậy, chạy về phía xa xa.
Huyền thú như ngựa hoang đứt cương, lập tức bao phủ mặt đất trong chốc lát.
Huyền thú xuất chinh, tấc đất san bằng.