Khi Phượng Khuynh Khuynh tỉnh lại liền phát hiện ra mình bị nhốt trong một gian phòng, nàng ta vội vàng sờ lên cổ đầu tiên.
Nhưng trên cổ hoàn toàn không có gì.
Không thấy.
Không gian đã không thấy đâu nữa.
Không!
Phượng Khuynh Khuynh kích động nhìn xung quanh, thân thể cử động một cách gian nan, mãi mới tìm được điếu trụy ở trên đống cỏ khô dưới chân.
Nhìn thấy điếu trụy, Phượng Khuynh Khuynh lập tức cầm lấy, đeo lên trước ngực.
May mắn, may mắn nó vẫn ở đây.
Phượng Khuynh Khuynh đeo điếu trụy lên cổ xong mới dần dần khôi phục tâm tình, đau đớn trên người cũng tạm thời quên đi, quên đi cả việc mình đang bị nhốt.
Chỉ cần có không gian này, nàng ta liền còn có cơ hội.
Phượng Chi Âm! Ngân Vi!
Thù này, nàng ta sẽ không quên.
Nàng ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho họ.
…
Đến ngày thứ ba, Thời Sênh nhận được tin Phượng Khuynh Khuynh trốn thoát, cùng nàng ta chạy trốn còn có đạo sư Vạn Quyền.
Chuẩn xác mà nói, là Vạn Quyền cứu Phượng Khuynh Khuynh đi.
Phượng gia chủ còn chưa kịp xử trí Phượng Khuynh Khuynh thì nàng ta đã chạy mất rồi, chờ nàng tay xuất hiện trở lại thì chắc chắn lúc đó sẽ không chết không thôi.
Thời Sênh không hiểu tại sao đã qua nhiều ngày như thế rồi mà Phượng gia chủ vẫn không xử trí Phượng Khuynh Khuynh.
Đổi là cô thì đã sớm giết quách đi cho rồi.
“Phượng Chi Âm, Phượng Chi Âm…”
Âm thanh kêu gào truyền tới từ dưới lầu, Thời Sênh thò mặt ra nhìn một cái.
Một nam tử đứng ở dưới sân gào toáng lên, hạ nhân vội vàng chạy ra đuổi hắn ra ngoài.
“Phượng Chi Âm, ngươi ra đây, Phượng Chi Âm. Sao ngươi lại độc ác như thế, Phượng Chi Âm, đồ tiện nhân…”
Thời Sênh ghé vào một bên cửa sổ nhìn nam tử bị người tha đi, âm thanh mắng chửi xa dần, đén khi càng ngày càng yếu rồi biến mất hẳn.
Phượng Khuynh Khuynh mất tích, người lo lắng nhất chính là gã nam tử hay đi theo nàng ta, hình như tên là Phượng Vũ.
Thời Sênh bĩu môi, xoay người, trước mắt đột nhiên lại có một thân ảnh, cô móc kiếm ra theo bản năng.
Ngân Vi nhìn kiếm trong tay cô, khen một tiếng, “Kiếm của nàng rất tốt đấy.”
Ai muốn ngươi khen kiếm hả?
Kiếm của lão tử đương nhiên phải rất tốt rồi.
Thời Sênh đặt kiếm lên mặt bàn, tức giận gào lên, “Chàng tới từ lúc nào hả? Muốn dọa người hay muốn hù chết người?”
“Tính cảnh giác của nàng quá thấp!”
Thấp ông nội nhà ngươi ấy.
Lật bàn, con hàng này có thể khống chế không gian, chỉ cần hắn thu liễm hơi thở lại thì chắc chắn không ai có thể phát hiện ra được.
Thời Sênh nhìn hắn vài giây, lại cầm kiếm đi vào trong, “Ta chỉ không cảnh giác với chàng mà thôi.”
“Ta thực vinh hạnh.”
Thời Sênh hừ hừ một tiếng, “Biết là tốt rồi, cho nên, Quốc sư đại nhân là chuẩn bị cho ta ngủ cùng sao?”
“Nàng không sợ ta thương tổn nàng ư?” Ngân Vi hoàn toàn xem nhẹ mấy lời nói không đứng đắn của Thời Sênh, ngữ khí đầy vẻ tò mò.
Thời Sênh quay đầu lại hỏi, “Chàng sẽ làm thế sao?”
Ngân Vi lắc đầu, không bao giờ.
“Vì sao?” Thời Sênh xoay người, bước tới gần Ngân Vi, đứng trước mặt hắn, “Vì sao lại không thương tổn ta?”
Hai người ở rất gần nhau, Thời Sênh chỉ cần nhích thêm một chút là có thể hôn được hắn luôn.
Trên người hắn luôn có một cỗ hương khí rất tự nhiên, không khó ngửi ra nhưng cũng không làm người ta khó chịu, ngược lại còn có tác dụng an thần tĩnh khí, làm cho người khác cảm thấy bình tĩnh trở lại khi ở cạnh hắn.
Ngân Vi cúi đầu nhìn cô, không hề tỏ ra kích động hay ngượng ngùng khi Thời Sênh tới gần, cực kỳ trấn định và bình thản.
“Bởi vì nàng là…”
Thanh âm của Ngân Vi còn chưa kết thúc, hắn đã biến mất trong tầm mắt Thời Sênh.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Nha hoàn vội vàng chạy từ bên ngoài vào, thở hổn hển nói, “Tiểu thư, không hay rồi.”
Quá không hay, nàng dâu của ông đây lại chạy rồi.
Thời Sênh tức giận hỏi: “Ai đã chết?”
Nha hoàn sửng sốt: “Không… Không ai chết cả.”
“Không ai chết thì ngươi gào không hay cái gì.” Chỉ cần không chết thì chẳng có gì là không hay cả.
Nha hoàn: “…”
Sao tiểu thư lại như vừa ăn phải thuốc nổ vậy, hung dữ quá!
“Là… Là công tử Đông Phương tới.”
“Đông Phương Nam Phương cái gì?”
“Là…” Nha hoàn nuốt nước miếng, “Vị hôn phu của ngài mà.”
Thời Sênh sửng sốt, vỗ mạnh xuống bàn, “Ta có vị hôn phu?”
Ở đâu nhảy ra vị hôn phu chứ?
Hệ thống, chúng ta cần tâm sự về cuộc đời chút.
“Cũng… coi là như thế.” Nha hoàn gật đầu, “Nhưng ngài và công
tử Đông Phương không có thư hứa hôn gì, chỉ là ước định miệng thôi.”
Tiểu thư làm sao thế? Không phải tiểu thư cũng biết chuyện này rồi sao?
“Ước định bằng miệng mà ngươi gọi là vị hôn phu được à, đừng làm hỏng thanh danh của ta.” Thời Sênh thở phào một hơi, không có hôn thư thì chẳng cần quan tâm làm gì.
Vị công tử Đông Phương kia chính là tên nam nhân khốn kiếp mà Phượng Khuynh Khuynh đã lấy trước khi trọng sinh.
Mà trong kiếp sống lại này của Phượng Khuynh Khuynh, chính hắn đã hại chết nguyên chủ.
“Trước kia luôn nói như thế.” Nha hoàn vô tội, trước đây tiểu thư cũng chưa từng phản đối, gia cùng còn ngầm đồng ý, mọi người không phải rất vừa lòng đấy thôi.
“Hắn tới làm gì?” Tên khốn kiếp ấy tới chơi không phải vì nữ chính mà lại là vì cô.
Cũng không biết ở kiếp này, cô chưa bị nữ chính hãm hại thì tên khốn đó tới đây là vì ai?
Nha hoàn lắc đầu, nàng ta cũng không biết cái này.
Thời Sênh xách kiếm đi ra ngoài.
Cô muốn nhanh chạy tới xem tên khốn này muốn làm gì?
Phượng gia chủ đang tiếp Đông Phương Hợi ở phòng khách.
Thời Sênh vọt vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nam tử ngồi bên cạnh Phượng gia chủ, dung nhan như ngọc, khí chất như tranh, mặt mày ôn hòa, trong lời nói lại toát lên vẻ quý khí, tao nhã.
Thời Sênh: “…” Đây là tên khốn đó?
Mẹ kiếp!
Hiện tại mấy tên khốn cũng phải có phong cách cao sang thế này à?
Nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu không tỏ ra sang chảnh thì sao có thể mê hoặc được người khác chứ.
“Tiểu Âm!” Phượng gia chủ thấy Thời Sênh xông vào thì sắc mặt thay đổi, “Mau quay về!”
“Hắn tới đây làm gì?” Thời Sênh chẳng những không quay về mà còn tiếp tục đi vào, ngồi xuống đối diện Đông Phương Hợi.
Đông Phương Hợi bị kinh ngạc một chút, nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, ôn hòa cười cười, “Vài năm không gặp, muội muội Tiểu Âm đã trổ mã thật xinh đẹp.”
Thời Sênh đáp lại không khách khí, “Cũng không phải cho ngươi nhìn.”
Đông Phương Hợi: “…”
“Tiểu Âm, không được vô lễ.” Phượng gia chủ quát lớn một tiếng.
Thời Sênh bĩu môi, không nói nữa.
“Không sao đâu, muội muội Tiểu Âm đúng là hoạt bát hơn trước kia rất nhiều.” Đông Phương Hợi cảm khái một chút, “Thời gian trôi qua nhanh quá, vài năm không gặp mà ta đã sắp không nhận ra muội muội rồi.”
Ánh mắt của Phượng gia chủ trầm xuống, nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh lại chống cằm đánh giá Đông Phương Hợi, biểu tình của cô quá mức bình tĩnh làm cho Phượng gia chủ không đọc được một chút suy nghĩ nào.
Phượng gia chủ thu hồi tầm mắt. Đông Phương Hợi nói loanh quanh một hồi mới đi vào chính đề.
“Phượng bá bá, hôm nay cháu tới là vì hôn sự giữa cháu và muội muội Tiểu Âm. Cháu và Tiểu Âm cũng không còn nhỏ nữa, ý của trưởng bối trong nhà là muốn cho cháu và Tiểu Âm đính thân trước…”
Đáy lòng Phượng gia chủ không khỏi thở dài, cuối cùng vẫn phải nói tới.
Nếu là trước đây, ông sẽ không có lý do để phản đối, nhưng hiện tại…
Quốc sư đã chen một chân vào, ông dám đồng ý sao?