Xe ngựa tiến vào trong thành. Am thanh ồn ào, náo nhiệt trong thành đã đánh thức Thời Sênh.
Cô duỗi lưng vặn người, từ trong lòng Ngân Vi đứng lên, xốc màn xe nhìn ra bên ngoài.
Rất nhiều người.
Thời Sênh không vội đi tìm Phượng Khuynh Khuynh mà cùng Ngân Vi dạo chơi trong thành nửa ngày.
Cuối cùng đưa hắn tới nơi tổ chức bán đấu giá.
Nơi này rất lớn, ở đại sảnh không thiếu hàng triển lãm. Ánh mắt Thời Sênh lướt qua những mặt hàng này, sau đó xoay người ôm lấy cánh tay Ngân Vi: “Đại nhân, ngài trả tiền mua cho ta nha?”
Ngân Vi mỉm cười, “Vậy nàng dùng cái gì để đổi?”
Thời Sênh trừng mắt: “Sao bảo thứ gì của chàng đều là của ta cơ mà?”
“Nói khi nào nhỉ?” Ngân Vi tỏ ra mê man, hắn không nhớ mình đã nói mấy lời này.
Thời Sênh nghiêm túc nói: “Hiện tại.”
Khóe miệng Ngân Vi giật giật, “Nghe lời ta thì ta sẽ mua cho nàng.”
“Vì sao?” Thời Sênh không phục.
Ông đây mới là tổng tài bá đạo, tại sao phải nghe lời vợ chứ?
Vợ là để yêu!
“Bởi vì…” Ngân Vi hơi cúi người, môi dán lên tai cô, ái muội nói, “Ta là tướng công của nàng, chẳng lẽ nàng không nên nghe lời ta?”
Thời Sênh đẩy Ngân Vi ra, vẻ mặt của hắn lập tức biến thành đau khổ, “Nương tử…”
Thời Sênh: “…” Ôi tên bại não này, chỉ biết đánh vào điểm yếu của cô.
Bản cô nương không thèm tiền của ngươi.
Quan trọng nhất, tuyệt đối không thể nghe lời hắn!
Cho nên Ngân Vi liền thấy Thời Sênh chạy đi nói với quản sự mấy câu, quản sự liền nhanh chóng mời họ lên lầu hai.
Chờ đến khi từ trong hội đấu giá đi ra, Ngân Vi vẫn còn ngẩn ngơ.
Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn hắn, “Ngoan ngoãn nghe lời ta, chàng muốn gì ta sẽ cho chàng cái đó.”
“Ta chỉ muốn nàng.” Ngân Vi thốt ra, đôi con ngươi màu đen thâm thúy nhìn đầy vẻ thật tình.
Thân ảnh cô in ngược trong đó, rõ ràng tới mức có thể thấy được từng biểu tình nhỏ trên mặt cô.
Người đi lại xung quanh như bị hắn bỏ hết đi, hoàn toàn không có ảnh ngược trong đó.
Trong thế giới đó của hắn chỉ có một mình cô.
Thời Sênh mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, bên trong có chút gợn sóng như hồ nước mùa xuân, “Đi, ta đưa chàng tới tiệm ăn.”
Ngân Vi: “…” Vì sao tự nhiên lại nhảy tới tiệm ăn rồi?
…
Thời Sênh tới đây để tìm Phượng Khuynh Khuynh, nên cùng Ngân Vi dạo chơi một vòng xong thì phải quay về làm chính sự thôi.
Nhưng cô còn chưa đi tìm Phượng Khuynh Khuynh thì đã có một cuộc chạm mặt đầy lãng mạn và bất ngờ với nàng ta.
Phi!
Không thể buông tha!
Nàng ta vẫn vận nam trang, đứng trong đám người, không ít tiểu cô nương liếc mắt đưa tình với nàng ta.
Bên cạnh Phượng Khuynh Khuynh là Vạn Quyền hồi lâu không gặp, không thấy Hách Liên Dục.
Biểu tình của Vạn Quyền hơi phức tạp. Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc ở Phượng gia đã nói gì với Thời Sênh.
Giờ đúng là vẽ mặt.
“Phượng Chi Âm.” Phượng Khuynh Khuynh vừa thấy Thời Sênh liền nổi điên, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Vì sao ta không thể ở đây?” Bản cô nương đây tới tìm ngươi mà nữ chính đại nhân!
Phượng Khuynh Khuynh rít qua kẽ răng, “Sao ngươi lại cứ như âm hồn không tan vậy?”
Dù nàng ta tới đâu cũng gặp phải?
Lần nào gặp cũng xui xẻo!
“Nói đạo lý nha, thành này của ngươi à mà ngươi không cho ta tới đây?” Đường lên trời, đường ai nấy đi, ông đây ở đâu liên quan rắm gì tới cô?
Ánh mắt Phượng Khuynh Khuynh nhìn sang Ngân Vi bên cạnh, hình như cũng hơi kiêng kị, “Lần này ngươi muốn gì?”
“Ta không động vào ngươi, ngươi lo lắng làm gì?”
Ngân Vi cào cào lòng bàn tay Thời Sênh, loại lời này mà cô ấy có thể nói với người ngoài sao? Ở nhà nói cho hắn nghe thì tốt rồi, hừ!
Thời Sênh cào lại, còn không quên trừng mắt với hắn một cái.
Ông đang làm chính sự, anh cào cái gì? Có bệnh à?
Trước mặt mình mà còn liếc mắt đưa tình với nhau, Phượng Khuynh Khuynh tức nổ phổi: “Phượng Chi Âm, ta muốn quyết đầu với ngươi.”
Thời Sênh quay đầu, “Quyết đấu? Chỉ bằng ngươi?” Tựa hồ hơi khinh thường, lại tựa như bình tĩnh xác nhận.
“Chỉ bằng ta.” Phượng Chi Âm nhất định phải chết.
Thực lực hiện tại của nàng ta không thể nói là lợi hại nhất đại lục này, nhưng nhất định là lợi hại nhất trong những người cùng tuổi.
Nàng ta còn nhiều đan dược như thế, không tin không đánh thắng nổi Phượng Chi Âm.
[…] Nữ chính mà nghĩ như thế này tức là xong đời rồi, không cần phải nói chuyện nữa.
Nữ chính lại muốn đánh nhau
với ông đây á?
Ôi mẹ của con ơi, kích động quá!
Đây là nữ chính ra tay trước nha, bản cô nương chỉ đang phòng vệ chính đáng thôi nha.
“Đi một chút đi.” Thời Sênh kích động vẫy tay.
Phượng Khuynh Khuynh: “…” Đi đâu?
Thời Sênh thấy nàng ta không động đậy thì buồn bực thúc giục: “Không phải nói muốn đánh nhau sao? Đi thôi! Chần chừ cái gì?”
Đập chết nữ chính sớm một chút rồi về nhà ôm A Từ ngủ chứ!
Khóe miệng Phượng Khuynh Khuynh giật giật, đi đánh nhau mà ngươi hưng phấn thế để làm gì?
Hít sâu một hơi, Phượng Khuynh Khuynh nói: “Thời gian ước định là ba ngày sau.”
Thời Sênh trợn mắt, “Đánh mà còn phải ước hẹn thời gian, có phải đi xem mặt đâu, hôm nay luôn đi.”
“Ba ngày sau.” Phượng Khuynh Khuynh kiên trì.
“Không đánh.” Không có ý nghĩa, đánh nhau mà còn phải hẹn ngày, nữ chính giỏi quá đi ha, tổng thống một nước cũng chẳng bận rộn như thế.
Phượng Khuynh Khuynh. “…”
Kịch bản này diễn tiếp thế nào đây?
Thời Sênh túm lấy Ngân Vi định đi, Phượng Khuynh Khuynh cắn môi, kêu lên ở sau lưng, “Hôm nay thì hôm nay.”
“Không đánh.” Thời Sênh xua tay, “Ta muốn đi ăn cơm.”
Phì…
Phượng Khuynh Khuynh suýt chút nữa tức giận đến nội thương luôn, nói không đánh thì sẽ không đánh à?
Thời Sênh kéo Ngân Vi đi ăn, Phượng Khuynh Khuynh và Vạn Quyền đi theo đằng sau.
Ngân Vi nhìn thoáng qua chỗ bọn họ ngồi.
“Nhìn cái gì?” Thời Sênh ngăn tầm mắt hắn lại, “Nhìn ta, nhìn ta là đủ rồi.”
Ngân Vi bật cười, “Ừ, nhìn nàng.”
Tiểu nhị nhanh chóng đưa đồ ăn lên, Thời Sênh đẩy những món Ngân Vi thích ăn về phía hắn, “Cái tật kén ăn của chàng có thể sửa được hay không hả?”
Ngân Vi bày ra vẻ mặt vô tội, “Vì sao phải sửa? Giống như ta chỉ đối tốt với mình nàng thôi ấy, cái này không phải gọi là chuyên nhất sao?”
Chuyên nhất…
“Ở mạt thế thì chàng sẽ chết đói chỉ trong một phút!” Bệnh này đúng là có độc.
“Mạt thế là gì?” Ngân Vi càng thêm vô tội.
“Chính là tận thế, đại lục bị diệt, con người biến mất.”
Ngân Vi đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Thời Sênh: “Ta sẽ vẫn ở bên nàng, cho dù đại lục bị diệt, con người biến mất.”
Thời Sênh: “…” Còn nói là không tán tỉnh ta?
Cơm nước xong, Phượng Khuynh Khuynh ngăn cả hai lại lúc bọn họ bước ra tới cửa.
“Phượng Chi Âm, giờ đã được chưa?”
Thời Sênh kiêu ngạo nở nụ cười, “Ngươi muốn chết như vậy à? Không phải ta chém gió, ta giết nữ chính không một đống thì cũng là một tá. Ngươi đã muốn chết như thế thì ta chỉ có thể thành toàn cho ngươi.”
[…] Cái này mà không phải chém gió à? Trâu cũng bị thổi bay lên trời rồi?
Phượng Khuynh Khuynh chẳng hiểu nữ chính là gì, nhưng nàng ta hiểu được mình đang bị coi thường.
Nàng ta cắn răng, trong lồng ngực bùng lên một cơn giận dữ, giọng đầy căm giận: “Ngay bây giờ!”
Nàng ta muốn giết chết Phượng Chi Âm này, báo thù cho mình!
“Thất tiểu thư!” Vạn Quyền muốn ngăn cản Phượng Khuynh Khuynh nhưng nàng ta mặc kệ.
“Phượng Chi Âm, ngươi dám không?”
“Có gì không dám chứ?” Thời Sênh đáp lại với vẻ tràn đầy tự tin, bản cô nương đang muốn chinh phục một nữ chính nữa đây.