Thời Sênh phi thân lên, Phượng Khuynh Khuynh cũng bay lên không, cùng Thời Sênh đứng trên không trung, từ xa nhìn lại.
“Phượng Chi Âm, ngày chết của ngươi tới rồi!”
Thời Sênh nở một nụ cười quỷ dị, không nói một lời liền vung kiếm.
Trời đất đột nhiên biến sắc, trời đang sáng bỗng nhiên sầm xuống, bầu trời vừa rồi còn quang đãng, trong khoảnh khắc đã giăng đầy mây đen.
Phượng Khuynh Khuynh không biết Thời Sênh định làm gì, hắc kiếm trên tay ả không có nửa phần động tĩnh.
“Đùng đùng đoàng…”
Sấm sét cuồn cuộn như thể thiên quân vạn mã kéo tới, mặt đất cũng run rẩy.
Từng tia sét thô màu tím xẹt qua xẹt lại giữa những đám mây đen.
Đúng lúc Phượng Khuynh Khuynh còn đang nhìn lên bầu trời, một tia sét không hề có dấu hiệu báo trước lập tức đánh xuống chỗ ả ta.
Tốc độ của sét nhanh hơn trong tưởng tượng của ả rất nhiều, rõ ràng nhìn còn ở chân trời mà trong nháy mắt đã tới trước mặt.
Ả ta không có thời gian tránh né, chỉ có thể dùng hắc kiếm cứng đối cứng.
Lôi điện đánh lên thân kiếm, thân kiếm dùng khí đen ngưng tụ bị đánh thủng một lỗ, tuy rằng nhanh chóng khép lại nhưng rõ ràng đã yếu hơn rất nhiều.
Lôi điện cũng không chỉ đánh Phượng Khuynh Khuynh, vẫn công kích xuống cả những nơi khác, chẳng qua chúng bị thiết kiếm hấp thu hết nên không đánh xuống người Thời Sênh được.
Khí đen trên tay Phượng Khuynh Khuynh càng ngày càng yếu ớt, tựa như có thể tan biến bất cứ lúc nào, đột nhiên ả ta bất chấp sống chết lao về phía Thời Sênh.
Có chết cũng phải kéo nàng ta chết cùng.
Vài đạo sét từ trên mây hạ xuống ngăn đường đi của Phượng Khuynh Khuynh, chờ khi ả có thể lần nữa xông lên thì nơi đó đã không còn bóng dáng của Thời Sênh nữa, mà lúc này ả lại bị lôi điện vây quanh.
Thời Sênh đứng ở bên dưới, ngửa đầu nhìn không trung.
Từ dưới này nhìn lên trên, chỉ thấy cảnh tượng cực kỳ rung động.
Thêm mười nghìn tầng đặc hiệu đều không hiệu quả bằng.
Thời điểm tất yếu, trực tiếp phóng đại chiêu giết chết ả ta luôn.
Tuần hoàn để tiến dần tới mục tiêu đều là hố người ta hết.
[…] Đừng chơi tính toán với Ký chủ, nếu không người bị hố sẽ là chính mình.
Hắc kiếm suy yếu nhưng vẫn chưa biết mất, nó đột nhiên thoát khỏi Phượng Khuynh Khuynh, như là một vật có ý thức lao qua tầng lôi điện, mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa từ trên trời bắn xuống.
“Đòn liều chết à?” Thời Sênh cười nhạo một tiếng.
Cô giơ thiết kiếm lên, nhìn như tùy ý nhưng trên thực tế đã trút hết lực lượng mà mình có vào đó, kiếm khí vô hình đánh lên hắc kiếm.
Khoảnh khắc này giống như một đoạn phim quay chậm vậy.
Không có thanh âm kịch liệt, hắc kiếm biến mất với tốc độ người thường có thể nhìn thấy, giống như chưa từng xuất hiện.
Thời Sênh chống thiết kiếm xuống đất, hít sâu một hơi, cố gắng áp chế dòng máu đang cuộn trào trong cơ thể.
Cuối cùng còn có thể tính kế bản cô nương đây một lần.
Trước kia cô cảm thấy tư thế kia của Mộ Bạch có chút kỳ quái, không nghĩ là chờ cô ở đây.
Được lắm, Mộ Bạch, ngươi đã thành công làm bản cô nương chú ý rồi đó.
Phượng Khuynh Khuynh không có hắc kiếm nên nhìn càng thêm đơn bạc, ngay cả một tia sét cũng không đỡ được, trực tiếp ngã từ trên không trung xuống.
Mây đen trên trời vẫn như trước, chỉ là sét không còn lớn như ban nãy, màu sắc cũng nhạt đi rất nhiều.
Mẹ kiếp!
Cái này đúng là thiên đạo của thế giới này.
Thời Sênh thấy tia sét có xu hướng di chuyển về đây nên vội vàng chạy về phía Ngân Vi.
Muốn đánh ông đây nữa hả?
“Rời khỏi đây.” Thời Sênh nhào vào lòng Ngân Vi, “Các ngươi nếu còn không đánh chết được Phượng Khuynh Khuynh nữa thì chết luôn đi.”
Lời cuối cùng này là nói với hai lão giả ở phía xa.
Đúng lúc cô nói xong, sét bùm bùm đánh xuống, vừa vặn bổ xuống chỗ cô đang đứng.
Nhưng chờ lôi điện biến mất thì người cũng đã không còn ở đây nữa rồi.
Sét rền vang thêm một lúc, đại khái không tìm được mục tiêu để đánh nữa nên dần dần tan đi.
Hai lão nhân: “…” Xong rồi à?
Trận đánh này sao họ nhìn mà không hiểu gì.
Nhưng Phượng Khuynh Khuynh…
Hai lão nhân hạ xuống chỗ Phượng Khuynh Khuynh rơi xuống. Ả ta nằm trên mặt đất, đang hấp hối.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời lấy vũ khí ra.
…
Phượng Khuynh Khuynh không chết nhưng bị người bắt giữ, nguyên nhân thì Thời Sênh không biết, cũng không muốn biết.
Phượng Khuynh Khuynh đã giết quá nhiều người, vòng sáng của nhân vật chính đã
tắt từ lâu rồi.
Sợ là cả đời này sẽ bị cầm tù.
Thu phục Phượng Khuynh Khuynh xong, Thời Sênh quay về Phượng gia một chuyến.
Lúc nhắc tới Phượng Khuynh Khuynh, Thời Sênh hỏi Phượng gia chủ tại sao lại ghét ả ta như thế?
Phượng gia chủ chỉ nói mẫu thân ả ta hại chết thê tử của ông, chuyện khác cũng không nói nhiều.
Tình tiết cuộc đời của nữ chính thế nào không liên quan tới Thời Sênh, vậy nên cô cũng chẳng miệt mài tìm hiểu nữa.
Ở Phượng gia một thời gian, cô chuẩn bị rời khỏi Phượng gia, mang Phượng Từ nhà mình đi lưu lạc.
“Không tới thăm Đế quân sao?” Phượng gia chủ đưa Thời Sênh ra cửa, thử thăm dò.
Thời Sênh lắc đầu, “Con và hắn chỉ là người xa lạ, gặp thì có gì hay ho đâu.”
Cô không có nghĩa vụ đi giúp nguyên chủ hoàn thành những chuyện không phải nguyện vọng của nàng ta.
“Aizz…” Phượng gia chủ bất đắc dĩ thở dài, “Quốc sư… Ta giao Tiểu Âm cho ngài, hy vọng ngài có thể đối xử với nó thật tốt.”
Ngân Vi cầm tay Thời Sênh, hơi nghiêng đầu nhìn cô, “Ta sẽ.”
Đây là người hắn đã tìm nhiều năm, cô chính là báu vật của hắn, đương nhiên phải đối xử thật tốt rồi.
“Phượng gia vĩnh viễn là nhà của con, lúc nào cũng có thể quay về.” Phượng gia chủ gật đầu rồi xua xua tay, “Đi đi thôi.”
Đại khái là vì không muốn để Thời Sênh nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của mình, Phượng gia chủ xoay người rời đi trước.
Thời Sênh cầm tay Ngân Vi ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi tới vực sâu Trạch Vụ trước.”
“Nàng nói đi đâu thì tới đó.”
“Muốn chết à? Có định làm việc không hả, mang đồ qua bên kia đi…” Một tiếng quát lớn ngắt ngang câu chuyện của hai người.
Thời Sênh hơi nghiêng đầu, nhìn tới một bóng dáng đang cuộn người lại, không ngừng bị người ta đá đạp lên.
Hình như là Phượng Vũ.
Phượng Vũ nhìn thấy Thời Sênh thì hơi trợn mắt, lại bị người ta đá cho mấy cái nữa.
Phượng Vũ tung lời đồn về Thời Sênh, sau khi bị Phượng gia chủ tra ra. Tuy Phượng Vũ không chết nhưng sống ở Phượng gia cũng rất khổ cực.
Thời Sênh bình thản thu hồi tầm mắt, cũng như trước đây khi ở Ma Diễm Lĩnh, cô chẳng có cảm xúc gì cả, giống như ông ta chỉ là người qua đường râu ria.
…
Ngân Vi sống không lâu, đại khái là vì hắn từng cùng ma ký khế ước đồng sinh.
Ngân Vi chỉ có thể ôm cô, cùng ngắm trăng ngắm sao rồi lại nặng nề chìm vào giấc ngủ, hôm sau tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trên giường.
Đôi khi Ngân Vi rất sợ hãi, nhưng khi Thời Sênh nhìn hắn, cảm xúc này sẽ tan thành mây khói, trở thành một mảnh yên lặng.
Cô sẽ không rời bỏ hắn.
Thời Sênh biết thời gian chết của hắn tới gần, cũng không làm ra hành động gì điên cuồng, chỉ bình tĩnh ở bên hắn, đến khi hắn hoàn trút hơi thở cuối cùng.
Thời Sênh tháo đồng hồ trên cổ tay hắn, giúp hắn thay một bộ đồ, ôm hắn tiến vào mộ thất đã chuẩn bị tốt từ trước.
Cửa mộ lặng lẽ khép lại sau lưng cô.
Cảnh tượng bên ngoài đột nhiên biến đổi thành một hồ nước, nước hồ trong xanh dập dờn, trời xanh mây trắng, hết thảy đều rất bình yên.