Boss Là Nữ Phụ

Chương 848: Cô nàng xui xẻo (16)


trước sau

“Thế sao? Chẳng phải anh nhìn thấy rồi đây sao?”

Hắn nhìn thấy rắm!

Hắn chỉ thấy một đám đàn ông nằm chồng chất lên nhau.

“Chú cảnh sát, tôi báo án, tôi báo án…” Tên cướp nằm trên cùng bỗng lên tiếng: “Cô ta có hung khí. Cô ta có một thanh kiếm, đang giấu ở trong xe của cô ta.”

Thời Sênh thâm trầm liếc nhìn tên cướp đó, đột nhiên cau mặt lại: “Tôi thấy ấn đường của anh có màu đen, cẩn thận gặp họa chảy máu đấy.”

Tên cướp mặt mũi ngơ ngác: “…”

“ Cô Bộ, không được đe dọa nghi phạm.” Đội trưởng Hồng quát lên.

“Nói lý chút đi, tôi đe dọa hắn ta bao giờ?” Cô chỉ nói hắn có một câu cũng là đe dọa sao?

Đội trưởng Hồng cho người còng mấy tên cướp lại, chỉ vào chiếc xe vừa nãy tên cướp chỉ, nói: “Lục soát.”

Thời Sênh ung dung đứng nhìn. Mấy viên cảnh sát lục soát trong ngoài xe cô một lượt cũng không tìm thấy hung khí gì.

Lúc này, mấy tên cướp càng ngơ ngác, rõ ràng bọn chúng nhìn thấy cô cất kiếm vào trong xe, sao có thể không thấy chứ?

“Chắc chắn có mà anh cảnh sát. Vừa nãy cô ta còn uy hiếp chúng tôi, muốn giết chúng tôi. Anh cảnh sát, anh lục soát lại đi, không biết chừng bên trong xe có ngăn bí mật.”

Sau cùng, Đội trưởng Hồng đích thân lên xe kiểm tra, cũng không lục soát được gì.

Hắn trừng mắt nhìn mấy tên cướp: “Dẫn đi.”

Đội trưởng Hồng quan sát chiếc xe của Thời Sênh, rồi nhìn Thời Sênh từ đầu đến chân: “Cô Bộ, cô đã có giấy phép lái xe chưa?”

“Chưa.”

Đội trưởng Hồng đột nhiên cười quỷ dị: “Cô Bộ, xem ra cô phải mời người người giám hộ của cô đến một chuyến rồi.”

“Vì sao?”

“Không có giấy phép lái xe.” Cuối cùng cũng có thể nắm được chỗ sơ hở của con bé chết tiệt này, hắn luôn có cảm giác trước đây mình bị đùa giỡn.

Thời Sênh vô tội chớp mắt: “Nhưng mà… tôi đâu có lái xe.”

Cô cũng không lái xe ra đường, ai dám nói cô không có giấy phép lái xe chứ?

Đội trưởng Hồng lại quên mất điểm này, căm hận trừng mắt nhìn Thời Sênh: “Cô Bộ, mời!”

Với tư cách là người báo án, đương nhiên Thời Sênh phải đến Cục cảnh sát để lấy khẩu cung.

Thời Sênh đã đến Cục cảnh sát ba lần, đi vào gặp ai cô cũng nói: “Tôi thấy ấn đường của anh chuyển màu đen, gần đây sẽ có họa sát thân.”

Đám cảnh sát: “…”

Cô gái mê tín này bắt ở đâu về vậy? Dám giở trò lừa đảo trước mặt cảnh sát.

Đa số người trong Cục cảnh sát đều khá chính trực, cho dù có chút khuyết điểm nhưng nguyền rủa cũng không ảnh hưởng nhiều đến họ.

“Á!” Một nữ cảnh sát hốt hoảng kêu lên, ra sức thổi ngón tay mình.

Ừ, cùng lắm là giống như bây giờ bị kẹp tay vào cửa.

Cảnh sát lấy khẩu cung của Thời Sênh xong, bỏ lại cô một mình trong phòng thẩm vấn.

Thời Sênh hơi đau đầu, cô bóp đầu. Sử dụng nguyền rủa nhiều tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh lực của cô. Song cô phát hiện cô sử dụng càng nhiều, thì số lần có thể sử dụng về sau sẽ càng nhiều.

Vì vậy, rảnh rỗi thì phải luyện nhiều.

Chưa biết chừng, đợi khi cô đạt cấp cao nhất, chỉ một câu cô sẽ có thể hủy diệt cả thế giới thì sao?

[...] Ký chủ lại mơ mộng rồi. Loại BUG (lỗi) này làm sao có thể tồn tại được chứ?

Bên ngoài phòng thẩm vấn.

Đội trưởng Hồng đang nhìn cô gái xinh xắn trong camera giám sát, khuôn mặt nghiêm nghị.

“Đội trưởng Hồng, cô bé này rất kỳ lạ. Vừa nãy, sau khi cô bé nói ra câu nói đó, đám người bên ngoài đều bắt đầu gặp xui xẻo. Xui xẻo nhất là Tiểu Vương của đội Trinh sát. Vừa nãy, cậu ta vừa mới ra ngoài đã bị xe máy đi qua đâm vào.”

Từ lúc Thời Sênh bước vào, cả Cục cảnh sát đều không yên ổn.

“Vậy thẩm vấn xong mấy tên cướp kia chưa?”

“Vẫn đang tra hỏi, nhưng kết quả có lẽ cũng giống lời của cô bé kia. Bọn chúng đang chuẩn bị bắt cóc cô bé, ai ngờ cô bé này lại quá lợi hại, còn ném ngược lại bọn chúng vào đây.”

Kết quả thẩm vấn của bọn cướp còn nằm ngoài dự liệu của cảnh sát. Trước đây, mấy người này đã từng giúp người khác bắt cóc không ít người để kiếm tiền, thậm chí chúng còn từng giết người.

Lần này, không chỉ là bắt cóc chưa thành mà là án mạng.

Lúc trước, Thời Sênh nói bọn chúng sẽ phải ngồi tù mấy chục năm. Bây giờ xem ra chắc chắn bọn chúng chạy không thoát rồi.

Lúc Thời Sênh được thả ra ngoài cũng đã sắp 11 giờ đêm. Mặc dù Đội trưởng Hồng không thích cô bé đi đến đâu là xảy ra chuyện đến đó này, nhưng với lương tâm của người làm cảnh sát nhiều năm hắn vẫn cho người đưa Thời Sênh về.

...

Thời Sênh trở về nhà, trong phòng tối om, cô cũng không bật đèn, trực tiếp đi thẳng về phòng ngủ.

Bây giờ cô rất mệt, muốn ngủ một giấc để lấy lại tinh thần.

Cửa phòng ngủ khép hờ, cô đẩy một cái đã mở ra.

Kỳ lạ, lúc cô đi đã đóng cửa rồi mà.

Có trộm lẻn vào?

Nghĩ một lát lại thấy không có khả
năng.

Thời Sênh đẩy cửa đi vào, bật đèn, căn phòng tối om lập tức trở nên sáng sủa.

Trên giường có một người đang ngủ, ánh đèn chiếu lên gương mặt có chút mệt mỏi của người đó.

Có lẽ Hạ Linh đã quá mệt mỏi, ánh đèn chói mắt chỉ làm anh khó chịu trong giây lát, sau đó anh lại vùi đầu trong chăn ngủ tiếp.

Thời Sênh lắc đầu. Tắm xong, cô leo lên giường, đắp lại chăn cho Hạ Linh.

Ngày hôm sau, Thời Sênh vẫn đang ngủ, cảm giác có âm thanh sột sột xoạt xoạt bên cạnh, cô nghiêng nghiêng đầu, híp mắt nhìn.

Hạ Linh giống như một tên trộm bò xuống giường, Thời Sênh thò tay kéo quần áo của anh lại.

Lưng Hạ Linh cứng đờ, ngây ra vài giây rồi quay đầu lại, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “Em tỉnh rồi à.”

“Mấy giờ rồi?”

“Hơn 9 giờ rồi.” Mắt Hạ Linh lơ đãng trả lời: “Em ngủ thêm chút đi. Lát nữa anh phải đến công ty.”

Tối qua sao anh và cô lại ngủ cùng nhau?

Nếu như Vu Thanh biết được sẽ đánh chết anh.

Vu Thanh đã từng cảnh cáo anh, trước khi Thời Sênh tốt nghiệp cấm không được phát sinh quan hệ.

Thời Sênh buông tay thả anh ra. Hạ Linh thở phào một hơi, nhanh chóng ra ngoài.

Kết quả vừa mở cửa đã nhìn thấy Vu Thanh và trợ lý Phùng ngồi ở phòng khách.

Vẻ mặt trợ lý Phùng vô cùng quỷ dị nhìn về cánh cửa phía sau anh, thức thời nói: “Anh Vu, vậy tôi đi trước đây.”

Chẳng trách ban nãy vẻ mặt của Vu Thanh sau khi bước ra khỏi phòng của bé ngoan lại khó coi như vậy.

Đáy lòng trợ lý Phùng âm thầm cầu phúc cho Hạ Linh.

Sắc mặt Vu Thanh rất khó coi, gật đầu. Đợi trợ lý Phùng rời đi, ông mới nhìn về phía Hạ Linh.

“Tôi không làm gì em ấy hết.” Hạ Linh điềm tĩnh giải thích.

Vu Thanh quét mắt nhìn quần áo của anh, vẫn là bộ quần áo hôm qua anh mặc: “Không có là tốt. Đây là lịch trình tiếp theo của cậu.”

...

Bởi vì Hạ Linh làm trái thỏa thuận giữa anh và Vu Thanh, cho nên quãng thời gian tiếp theo, Hạ Linh gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Bị Vu Thanh bắt gặp anh và Thời Sênh gọi video call, trên lịch trình của anh lại bị tô vẽ thêm.

Trước đây, khi nhóm nhạc Thiểm Diệu nổi danh khắp cả nước, anh cũng không cảm thấy mệt như thế này.

Thời Sênh vẫn giở trò lừa bịp ở trường, thấy ai chướng mắt sẽ tặng ngay cho một câu: “Ấn đường của bạn chuyển màu đen, có họa sát thân.” Bây giờ, gần như mọi người trong trường đều tránh né cô.

Cứ hở chút là có họa sát thân.

Ai dám lại gần cô gái như vậy chứ?

Cho dù cô rất đáng yêu, cũng không thể thay đổi được sự thật là miệng cô rất đen đủi.

“ Học muội Bộ Manh, học muội Bộ Manh…”

Thời Sênh dừng bước, quay đầu nhìn người đang gọi mình, là một nam sinh mặt mũi cũng khá, bởi vì chạy bộ đến chỗ cô mà sắc mặt có chút đỏ.

“Học muội Bộ Manh…” Cậu học sinh thở hổn hển, nghiêm túc nói ra lời mời: “Có hứng thú tham gia Hội huyền học không?”

Thời Sênh lập tức từ chối: “Không.”

Đại sư chính tông còn không dạy được nguyên chủ gà mờ này, một Hội huyền học của người còn có thể làm ra trò trống gì chứ?

Bản cô nương không thèm đi.

Học trưởng cũng không hề nản lòng, lễ độ nói: “Học muội, em có thể suy nghĩ thêm. Nếu như thay đổi ý định, có thể đến Hội huyền học tìm anh.”

“Không đi.”

Học trưởng: “…”

Làm người phải biết lễ phép, hiểu không?

“Tạm biệt.” Thời Sênh khẽ gật đầu, vòng qua học trưởng, đi tiếp về hướng trường học.

Học trưởng: “…” Được rồi, học muội vẫn rất lễ phép.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện