Boss Là Nữ Phụ

Chương 853: Cô nàng xui xẻo (21)


trước sau

Doãn Bảo Bảo bị trói trên ghế. Mấy tên vệ sĩ kia bị Thời Sênh nhốt trong một căn phòng trong biệt thự, cô dán một lá bùa ngoài cửa để tránh bọn chúng chạy ra làm loạn.

“Doãn Bảo Bảo…” Thời Sênh kéo ghế ngồi đối diện với Doãn Bảo Bảo, “Chơi vui không?”

Vốn dĩ kiểu tóc của Doãn Bảo Bảo được chải vô cùng gọn gàng đoan trang, bởi vì giãy giụa mà trở nên rối bù xù, cô ta tức nổ phổi trừng mắt nhìn Thời Sênh: “Bộ Manh, mày muốn làm gì?”

“Đừng hung dữ như thế.” Thời Sênh ngả lưng ra sau, tựa vào thành ghế, bắt chéo hai chân, thoải mái rung chân: “Lúc trước, khi mày bắt cóc tao, cũng đâu hung dữ như thế.”

Doãn Bảo Bảo thầm oán hận trong lòng, thực sự không hiểu, làm sao lúc trước Thời Sênh lại trốn ra được.

Một đám ăn hại!

Bỗng nhiên, Doãn Bảo Bảo giống như nghĩ đến cái gì đó, con ngươi co rút lại, giọng run run hỏi: “Rốt cuộc mày là ai?”

Cô ta có thể xuyên vào sách thì người khác cũng có thể.

Bộ Manh này với Bộ Manh trước đây là hai người hoàn toàn khác nhau.

Thời Sênh cười quỷ dị, bắt đầu mở miệng nói láo: “Tao là tác giả, mày chạy vào trong sách của tao làm xằng làm bậy, mày nghĩ bà mày mù à?”

Tác giả?

Sao có thể?

“Mày…” Doãn Bảo Bảo bắt đầu có chút hoảng sợ, rốt cuộc cô ta đang ở đâu? Vì sao lại xuất hiện tác giả?

Hay đây thực ra chỉ là một giấc mơ của cô ta?

Doãn Bảo Bảo dùng sức cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến cô ta hiểu được đây không phải nằm mơ, đây là thật.

“Rốt cuộc đây là chuyện gì?” Doãn Bảo Bảo bắt đầu kích động, “Có phải tất cả đều do mày điều khiển không?”

Thời Sênh khinh bỉ nhìn Doãn Bảo Bảo: “Mày có bị đần không?”

Doãn Bảo Bảo: “…”

“Nếu như tao có thể điều khiển, chỉ vài phút tao đã xóa sổ mày rồi, còn cần phải phí sức bắt cóc mày sao?”

Lúc này, trong đầu Doãn Bảo Bảo là một mảng hỗn loạn.

Cô ta cho rằng mình may mắn, có thể xuyên sách trở thành một thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, giống như những gì tiểu thuyết viết, đánh bật vị trí của nữ chính.

Nhưng những chuyện xảy ra dạo gần đây hoàn toàn không giống với những gì cô ta nghĩ.

Bây giờ còn nhảy ra một tác giả?

Thời Sênh không quan tâm đến sắc mặt cực kỳ khó coi của Doãn Bảo Bảo, hất hàm nói: “Mày tự chết hay để tao giúp mày?”

Doãn Bảo Bảo vặn vẹo người, muốn thoát khỏi dây trói. Cô ta không muốn chết, khó khăn lắm mới được sống tiếp, cô ta không muốn chết.

Thời Sênh cũng không muốn phí lời với cô ta, rút thiết kiếm ra chuẩn bị giải quyết Doãn Bảo Bảo.

Dù sao giết nữ phụ cũng sẽ không làm sập thế giới.

Doãn Bảo Bảo bắt đầu hoảng hốt, càng ngày càng giãy giụa: “Bộ Manh, mày không thể giết tao… Mày dựa vào cái gì mà giết tao… Đừng qua đây, mày đừng qua đây!”

Dựa vào cái gì?

Chính là dựa vào nguyên chủ muốn báo thù.

Đợi đã…

Hình như nguyên chủ muốn vạch trần Doãn Bảo Bảo.

Ôi trời, quên mất chuyện này.

[...] Xem ra Ký chủ vẫn còn nhớ ước nguyện của nguyên chủ, chỉ biết giết giết giết, trò chơi này đều sắp bị phá hỏng rồi.

Hừ!

Đây không phải trò chơi.

Thời Sênh đứng lại, vuốt cằm, con ngươi chuyển động, vậy thì vạch trần trước rồi giết cũng được.

Doãn Bảo Bảo thấy Thời Sênh dừng lại, thở mạnh giống như sống sót sau cơn hoạn nạn.

Tuy nhiên đây tuyệt đối không phải là kết thúc.

Cô ta nhìn người đang đứng đối diện, không biết từ đâu móc ra một cái máy quay, một lát đã lắp đặt xong: “Doãn Bảo Bảo tao cho mày một cơ hội, nói ra hết chuyện trước kia, tao sẽ cho mày chết một cách nhẹ nhàng.”

Doãn Bảo Bảo: “…” Vẫn phải chết? Vậy cô ta nói hay không nói có khác gì nhau?

Doãn Bảo Bảo dám làm ra chuyện bắt cóc, cũng có chút gan dạ, cô ta buộc mình bình tĩnh lại: “Làm sao thì mày mới chịu tha cho tao? Tao cho mày tiền, tao có tiền.”

“Mày tưởng ai cũng cần tiền à.” Thời Sênh cười chế giễu: “Dù thế nào tao cũng sẽ không tha cho mày, lúc trước khi mày tìm người bắt cóc tao, có từng nghĩ tha cho tao không?”

Chỉ dựa vào những chuyện đó, cũng đủ để Doãn Bảo Bảo chết vạn lần rồi.

Vẻ mặt của Thời Sênh bỗng trở nên hung ác: “Đủ rồi, tao không phí lời với mày nữa, mau nói đi.”

Doãn Bảo Bảo bị Thời Sênh dọa sợ run lẩy bẩy. Cô ta nhìn thanh thiết kiếm trong tay Thời Sênh, thanh kiếm phát ra ánh sáng sắc lạnh, chiếu vào mắt cô ta khiến trái tim cô ta đều lạnh buốt.

Doãn Bảo Bảo không muốn nói chút nào, nhưng dáng vẻ hung ác muốn giết người của Thời Sênh khiến Doãn Bảo Bảo gần như phát khóc nói ra chuyện mình đã làm.

Từ chuyện cô ta bắt cóc Thời Sênh, cho đến chuyện đối phó với hai đứa con riêng của Doãn Thế Kiệt và chuyện bây giờ cô ta đối phó với Vu Thanh.

Chuyện cô ta không
muốn nói, Thời Sênh vẫn bắt cô ta nói ra.

Doãn Bảo Bảo sắp suy sụp rồi.

Chi bằng lúc đầu để cô ta chết luôn cho xong.

Vì sao phải bắt cô ta xuyên vào quyển sách này.

Chuyện Doãn Bảo Bảo hối hận nhất chính là lúc đầu nên cho người giết Bộ Manh luôn. Nếu như giết Bộ Manh rồi, căn bản sẽ không có những chuyện sau này.

Bây giờ cô ta vẫn là đại tiểu thư danh giá của Doãn gia

Thời Sênh quay video xong, chuẩn bị giết người vứt xác.

Doãn Bảo Bảo sợ đến nỗi mặt trắng bệch: “Cầu xin cô, cô đừng giết tôi. Tôi biết sai rồi…Tôi biết sai rồi. Huhuhuhu, đừng giết tôi…”

“Ai nói tao muốn giết mày.”

Doãn Bảo Bảo: “…” Mày vừa nói muốn giết tao.

“Giết người phạm pháp.” Thời Sênh cười híp mắt.

[...] Tính tình ký chủ thất thường như vậy, Phượng Từ có biết không?

Thời Sênh gửi đoạn video đến Cục cảnh sát, sau khi nặc danh báo cảnh sát, xóa hết dấu vết cô đã từng đến đây.

Doãn Bảo Bảo nhìn hành động của Thời Sênh, trong lòng quỷ dị không nói lên lời. Thời Sênh đang hủy chứng cứ, có phải muốn giết cô ta diệt khẩu không?

Thế nhưng Thời Sênh không hề giết Doãn Bảo Bảo. Sau khi xác định cho dù cảnh sát biết cô làm cũng không có chứng cứ bắt cô, Thời Sênh đi vào trong phòng “trò chuyện” với đám vệ sĩ.

Doãn Bảo Bảo đợi rất lâu cũng không thấy Thời Sênh đi ra.

Cô ta thử thoát khỏi dây thừng cột trên người. Đúng lúc cô ta sắp thành công thì đột nhiên có người phá cửa biệt thự, cảnh sát mặc cảnh phục nối đuôi nhau đi vào.

Thứ đầu tiên cảnh sát nhìn thấy chính là chữ lớn dán trên cây cột phía sau Doãn Bảo Bảo.

Trừ gian diệt ác, vang danh thiên hạ.

Đám cảnh sát: “…” Cái quái gì đây?

Cảnh sát điều tra hiện trường, tìm được một đám vệ sĩ.

Đám vệ sĩ bị trói trong một căn phòng, cũng không biết bị lời đường mật gì mê hoặc, không một ai nói ra chuyện Thời Sênh từng đến đây.

Chỉ mình Doãn Bảo Bảo kiên quyết bản thân bị Thời Sênh bắt ép, không biết vì sao lại không có chứng cứ, còn những chuyện cô ta nói trong video lại có chứng cứ xác thực, Doãn Bảo Bảo có mọc 10 cái miệng cũng không giải thích được.

“Đội trưởng Hồng, Doãn Bảo Bảo kiên quyết nói cô ta bị Bộ Manh ép buộc. Từ những chữ lưu lại ở hiện trường và sự thực chuyện Doãn Bảo Bảo bị trói, có thể suy đoán, đúng là có người trói cô ta.”

“Lại là cô ta?” Đội trưởng Hồng đập bàn, giận dữ nói: “Cô ta đúng là âm hồn bất tán.”

Nhân viên cảnh sát: “…”

Có lẽ Đội trưởng Hồng đã nhận ra hành động thái quá của mình, ho một tiếng: “Ở hiện trường có tra được manh mối gì có ích không?”

Nhân viên cảnh sát lắc đầu: “Không có.” Đây chính là điểm kỳ lạ.

Hiện trường không những không có vân tay, camera bên ngoài cũng không chụp được người, đến đám vệ sĩ cũng tỏ ra không biết mình bị ai trói lại, một mực chắc chắn khi họ tỉnh lại đã bị người ta trói rồi.

“Bây giờ còn gặp được người thay trời hành đạo sao?” Viên cảnh sát lầm bầm nói.

Cái gì mà thay trời hành đạo.

Đội trưởng Hồng hoàn toàn không tin.

“Kiểm tra tất cả camera giám sát của khu biệt thự, một cái cũng không được bỏ sót.” Đội trưởng Hồng cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thời Sênh, hắn nhất định phải điều tra rõ ràng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện