An Thị bỗng dưng bị Hạ Thị công kích. Thực lực của An Thị và Hạ Thị chênh nhau không nhiều.
Nhưng thủ đoạn của Hạ Linh còn ác hơn bọn họ dự liệu rất nhiều, một chỗ trống cũng không chừa.
Sự phát triển của An Thị trong những năm gần đây tương đối chậm. Đối đầu với Hạ Thị phát triển không quan tâm hậu quả đương nhiên có vài phần thua thiệt.
Vây cánh của An Thị từng chút từng chút bị Hạ Linh chặt đứt.
An Thần với tư cách là người thừa kế kế tiếp của An gia, lúc này An gia cũng sẽ không để hắn tiếp tục ở ngoài làm xằng làm bậy.
Khi An Thần bước vào trong giới ca sĩ, An gia đã không đồng ý.
Những năm gần đây cũng không giúp đỡ gì nhiều cho An Thần.
Lúc này, gia tộc gặp phải chuyện như vậy, An Thần bị ép phải quay về gia tộc.
“Con và hắn cùng trong nhóm nhạc lâu như vậy, con không biết hắn có quan hệ với Hạ Thị sao?”
An Thần lật xem tờ báo, tay không ngừng bóp chặt mép báo, cuối cùng tờ báo bị hắn xé rách. Tròng mắt có chút thâm độc.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhả ra vài chữ: “Hắn chưa từng nói.”
Họ Hạ không hiếm gặp, hơn nữa tư liệu lúc trước ghi rằng hắn là cô nhi ở cô nhi viện.
An Thần vò tờ báo thành một cục, nói: “Chẳng qua chỉ là một đứa con riêng, có cái gì đáng sợ chứ! Ba, ba tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, còn sợ hắn sao?”
Người thừa kế chính thức của Hạ Thị vẫn còn đó, hắn không tin Hạ Linh có thể vượt qua người thừa kế, đạt được Hạ Thị.
Cha An Thần hận không thể một phát đánh chết An Thần, cổ họng khô khốc quát An Thần: “Con biết tình hình ây giờ thế nào không? Con suốt ngày chỉ biết âm nhạc âm nhạc, đã từng quan tâm đến cái nhà này chưa?”
“Con không hứng thú với những chuyện này.”
Cha An Thần không kìm được tức giận, tát bốp một cái lên đầu An Thần: “An gia không còn, con cho rằng con còn có thể yên tâm ôm giấc mộng ca sĩ của con sao?”
Sao ông ta lại sinh ra một đứa con như vậy chứ.
An Thần bị đánh có chút bất mãn. Bởi vì chuyện ca hát mà hắn đã cãi nhau với người nhà rất nhiều lần. Lần cãi nhau gay gắt nhất, An Thần và cha hắn suýt nữa cắt đứt quan hệ cha con.
“Ngày mai đến công ty.”
Cha An Thần không cho An Thần có cơ hội từ chối, đi thằng lên lầu.
Ánh mắt An Thần nhìn xuống sàn nhà, gương mặt đã bị vò nát, vẻ mặt kiêu căng giống như đang chế giễu hắn.
Hạ Linh!
Gương mặt An Thần âm trầm giẫm lên tờ báo, rời đi.
An Thần với tư cách là nam chính, cho dù không thích kế thừa gia nghiệp, nhưng những khả năng cần có của một tổng tài, hắn ta đều có.
Sau khi đến công ty, An Thần trực tiếp tiếp nhận chức vụ phó tổng, mất một khoảng thời gian để hiểu rõ tình hình hiện tại của công ty và bắt đầu đối đầu với Hạ Linh.
Thương trường chính là cuộc chiến không có khói thuốc súng.
Cũng cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Một bước đi sai thua cả ván bài.
An Thần với tư cách là nam chính, thần may mắn luôn thiên vị hắn. Phía Hạ Linh bên này có chút khó khăn. Sau hai lần thua lỗ, các thành viên trong hội đồng quản trị không ngồi yên được nữa.
Sau khi Hạ Linh nói chuyện với chủ tịch hội đồng quản trị Hạ, ý kiến của các cổ đông khác không quan trọng nữa.
Các thành viên trong hội đồng quản trị đều bị áp chế, những người này đều rất tức giận.
“Lão già Hạ Trị không biết nghĩ gì, nhất định để cho một thằng nhãi ranh đến làm loạn công ty, cứ tiếp tục thế này, công ty sẽ xong đời.”
“Tôi thấy chúng ta nên mau chóng nghĩ cách. Bây giờ Hạ Trị tin lời của Hạ Linh, chúng ta nói gì cũng vô ích.”
“Chủ tịch Hạ chắc có dụng ý khác, không thể nào để Hạ Linh đến làm hại công ty.”
Hạ Trị là ai, bọn rọ là người rõ nhất. Người này đặt lợi ích lên hàng đầu, tuyệt đối sẽ không để Hạ Linh làm hại công ty như vậy, chắc chắn ông ta đang có chú ý khác.
Đám người phẫn nộ chửi rủa mấy câu, trút giận xong thì giải tán, mỗi người đều có tính toán riêng.
…
“Hạ tổng, Hạ tổng, hàng chúng ta xuất khẩu toàn bộ đã bị giữ lại, nói là có vấn đề…” Trợ lý của Hạ Linh lo lắng chạy từ bên ngoài vào.
Hạ Linh ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng lướt nhìn trợ lý.
Tốc độ của trợ lý lập tức chậm lại.
Trợ lý đi đến gần anh, cúi đầu báo cáo: “Tôi mới nhận được tin, có người báo cáo chúng ta mang theo hàng cấm, toàn bộ hàng hóa phải kiểm tra lại. Chuyện này sẽ làm trậm trễ thời gian giao hàng, chúng ta sẽ phải bồi thường phí
vi phạm hợp đồng.”
Một lô hàng lớn như vậy, nếu như phải bồi thường thật vậy thì không phải là con số nhỏ.
“Liên hệ với đối tác, tranh thủ thời gian, chuẩn bị xe.” Hạ Linh dặn dò ngắn gọn.
“Vâng.”
Hạ Linh dẫn theo người đến hải quan. Người của hai quan một mực từ chối, người phụ trách không ra gặp anh.
Tình huống này rõ ràn là có kẻ ở sau lưng giở trò.
Bọn họ không cần kiểm tra ra cái gì, chỉ cần kéo dài thời gian là được.
Ánh mắt Hạ Linh âm trầm nhìn chằm chằm vào bến tàu phía xa.
“Cô Bộ. Hạ tổng là cô Bộ.” Trợ lý đột nhiên chỉ về một hướng.
Hạ Linh nhìn theo hướng trợ lý chỉ, một nữ sinh diện mạo đáng yêu đang xuất hiện cùng một người đàn ông. Người đàn ông nhìn có vẻ hơi sợ sệt, cung kính tiễn cô ra cửa.
“Cô Bộ đi thong thả.” Người đàn ông đầu đổ đầy mồ hôi, chỉ kém cúi người 90 độ thôi.
Thời Sênh liếc nhìn hắn.
Người đàn ông lập tức hiểu ra xác nhận lại lần nữa: “Cô Bộ yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Hàng của Hạ tổng, chúng tôi sẽ ngay lập tức kiểm tra cho qua.”
“Sớm nghe lời như vậy thì đâu có chuyện gì rồi.”
Người đàn ông xấu hổ toát mồ hôi: “Cô Bộ, vậy…”
“Mấy ngày nữa sẽ ổn.” Thời Sênh vung vung tay, xoay người rời đi.
Ngôn linh thuật chi có tác dụng từ một đến hai ngày, thời gian phải dựa vào đối phương, chỉ cần không phải là kẻ giết người cướp của, thông thường sẽ không bị bắt vào tù, cho nên qua một hai ngày sẽ hết, hoàn toàn không việc gì.
Thời Sênh giả làm thần côn hù dọa người đàn ông này một trận.
Dám đụng đến chồng cô à, cũng không nhìn xem ai đang chống lưng cho anh.
Hạ Linh không để Thời Sênh nhìn thấy mình. Anh nhìn bóng dáng Thời Sênh biến mất trong dòng người, căn dặn trợ lý: “Cho người chuẩn bị làm việc.”
Trợ lý: “…” Làm việc gì chứ?
Không đuổi theo cô Bộ sao?
Trong lúc trợ lý còn đang ngẩn người, phía hải quan đã gọi điện đến, thông báo bọn họ đã kiểm tra xong, có thể cho qua.
Trợ lý ngây người. Hạ tổng thật thần thánh.
Hạ Linh không quay về công ty mà đi thẳng về nhà.
Thời Sênh không có ở ở nhà, Hạ Linh hình thấy xe cô ở dưới, đáng lẽ cô phải về rồi mới đúng.
Hạ Linh gọi điện cho Thời Sênh thì được báo là thuê bao đang ngoài vùng phủ sóng.
Hạ Linh đang chuẩn bị đi xuống lầu, lúc đi qua thang máy nhìn thấy con số trên thang máy đang dừng ở tầng 7, anh đứng đó hơn 10s, chữ số cũng không chạy.
Giống như có bị cái gì lôi lại. Hạ Linh xuống đến tầng 7, đi đến cửa thang máy gọi: “Bé ngoan, em ở trong đó sao?”
Thời Sênh đang chuẩn bị chém thang máy thì đột nhiên nghe thấy giọng của Hạ Linh. Cô lập tức cất đao sắt đi, “Hạ Linh, tìm người đến cứu lão nương.”
Hạ Linh thở phào một hơi, nhẹ giọng an ủi thời sênh: “Em đừng nôn nóng.”
Anh lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho bên sửa chữa.
Thời Sênh đứng trong thang máy, có một loại cảm xúc không nói lên lời. Vừa nãy khi về nhà, phanh xe của cô không ăn, suýt nữa đâm phải người ta.
Đi thang máy thì lại bị nhốt, chuông khẩn cấp lại bị hỏng.
Mẹ nó! Chỉ số may mắn của cô lại bắt đầu giảm rồi.
Đội sửa chữa và đội phòng cháy chữa cháy đến rất nhanh, mân mê mãi mới mở được cửa thang máy, Thời Sênh trấn tĩnh đứng bên trong, không có chút lo lắng.
“Cô bé thật dũng cảm, mau đi ra ngoài đi.” Người của đội phòng cháy chữa cháy khen cô.
Thời Sênh vẫn chưa đi ra, Hạ Linh trực tiếp đi vào trong.
Sau khi anh tiến vào, thang máy đột nhiên bắt đầu rơi xuống, cả thang máy trở nên chênh vênh.