"Ai yaa.” Huyền Tâm bịt miệng cười duyên, tay dừng trong không trung đột nhiên quét về phía hắn, “Ta muốn ngươi.”
Biểu cảm của Chiêu Vũ đột nhiên cứng ngắc.
Huyền Tâm đi tới trước mặt Chiêu Vũ, tươi như hoa, “Sư đệ, giao dịch này ngươi cảm thấy thế nào?”
Chiêu Vũ sầm mặt nhìn Huyền Tâm, hắn đẩy Huyền Tâm ra, trên mặt có chút cảm xúc khó hiểu, lúc lâu sau mới hơi ấm ức nói: “Được.”
“Để ngăn ngươi chạy làng, chi bằng chúng ta động phòng trước đi?” Huyền Tâm cười tươi nhìn Chiêu Vũ.
“Huyền Tâm ngươi đừng quá đáng!” Chiêu Vũ đột nhiên nổ tung rồi.
“Được rồi được rồi.” Huyền Tâm xua xua tay, “Đưa nàng ta vào phòng trước đi, phiền sư đệ giúp ta chuẩn bị mấy thứ, ngoài ra cho ta mượn Vũ Ly Xà của ngươi.”
Chiêu Vũ mặt mũi phòng bị, “Ngươi muốn làm gì?”
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì một con rắn.”
Chiêu Vũ có chút không tình nguyện giao Vũ Ly Xà cho Huyền Tâm, cầm đơn thuốc Huyền Tâm giao cho hắn bỏ đi.
Khi Huyền Tâm chữa bệnh, không ai được có mặt, Thời Sênh và nàng ta mắt to mắt nhỏ nhìn nhau giây lát.
Huyền Tâm từ trên người móc ra một chiếc túi nhỏ, “Cởi đi!”
Khóe miệng Thời Sênh hơi giật, lời này sao có nghĩa khác như thế chứ?
Quá trình trị liệu kéo dài cả một đêm.
Liên Trầm đứng ở ngoài một đêm.
Huyền Tâm mở cửa, khuôn mặt mệt mỏi đi ra, Liên Trầm lập tức lên đón, “Nàng ấy thế nào?”
“Huyền Tâm ta ra tay, không có ai không cứu sống được.” Huyền Tâm nhìn về phía Chiêu Vũ đợi bên ngoài, đưa cho hắn một tờ đơn mới, “Nấu thuốc theo cái ta viết, mỗi ngày ba lần, không thể loạn, không được cắt, không thì hậu quả tự chịu.”
Liên Trầm muốn vào phòng, Huyền Tâm đưa tay chặn hắn lại, “Còn chưa xong, ngươi không thể vào.”
Liên Trầm nhíu mày, không cưỡng cầu, đứng bên ngoài như tượng.
Huyền Tâm nhìn hắn một cái, đi vào phòng bên cạnh.
“Vũ Ly Xà của ta đâu?” Chiêu Vũ theo sau Huyền Tâm.
“Vội gì, ta sẽ trả cho ngươi.” Huyền Tâm day day trán.
“Hừ, ngươi luôn nhòm ngó Vũ Ly Xà của ta, ngươi cho rằng ta không biết?” Hắn để có được con Vũ Ly Xà này suýt chút mất mạng.
Huyền Tâm đẩy cửa phòng vào, quay người, dài giọng nói, “Sư đệ, thứ ta nhòm ngó luôn là ngươi. Ngươi thật sự cho rằng ta có hứng thú với vị trí chưởng môn đó sao? Ta ép ngươi như thế, chẳng qua là để có được ngươi.”
Chiêu Vũ ngẩn ra nhìn cửa phòng bị đóng, hắn buồn bực gãi gãi đầu.
Đợi khi Chiêu Vũ lấy được Vũ Ly Xà của hắn, cả con rắn đều gầy rộc đi, ánh sáng ảm đạm, hơi thở thoi thóp, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ chết vậy.
Chiêu Vũ tức tới mức đánh nhau với Huyền Tâm.
Thời Sênh tỉnh lại đã là buổi chiều ngày thứ ba, ánh sáng trước mắt có chút mơ hồ, cô thử rất lâu cũng không nhìn rõ.
“Điện hạ.” Giọng Liên Trầm vang lên bên tai cô, cô cảm giác mình được người đỡ đứng lên.
“Liên Trầm, sao ta như mù thế này …” Thời Sênh giơ tay lên day mắt, trước mắt đều là một mớ hỗn độn, hoàn toàn không nhìn rõ.
“A… Độc của Vũ Ly Xà còn chưa bị loại bỏ hoàn toàn, qua một thời gian sẽ tốt thôi.” Giọng của Huyền Tâm truyền tới từ phía xa xa.
Khí thế trên người Liên Trầm đột nhiên bừng lên.
Huyền Tâm vội nói: “Ngươi nhìn ta như vậy cũng vô dụng, đợi dư độc loại bỏ hết là được rồi.”
“Lúc nào có thể loại bỏ?”
“Ồ… ta nghĩ xem...” Huyền Tâm trầm ngâm một lúc lâu, “Có lẽ phải hai ba tháng.”
“Bụp!”
“Haiz, con người ngươi sao không biết tốt xấu gì thế, nếu không phải nể mặt sư đệ của ta, ngươi cho rằng ta có thể cứu nàng ta… coi như ngươi ác!” Giọng của Huyền Tâm càng ngày càng nhỏ, cũng không biết Liên Trầm đã làm gì.
Căn phòng yên tĩnh trở lại.
Thời Sênh cảm giác có sự ấm nóng rơi trên mắt cô, “Đừng lo, sau này ta chính là mắt của Điện hạ.”
“Có phải sẽ không khỏi đâu.” Làm như cô thật sự mù vậy làm gì?
Liên Trầm: “…” Điện hạ vẫn là Điện hạ đó.
Thời Sênh tu dưỡng một thời gian rất lâu, đi đường đụng cửa đụng bàn đều là việc thường tình.
Nhưng lúc này, Thời Sênh luôn luôn nổi nóng, cần Liên Trầm kiên nhẫn dỗ dàng rất lâu.
Đợi mắt cô khỏi, việc đầu tiên Thời Sênh làm chính là đi tìm Huyền Tâm đánh nhau, mẹ kiếp nữ nhân đó chắc chắn là cố ý.
Huyền Tâm y thuật tuyệt vời, võ thuật lại không phải lợi hại lắm, Thời Sênh còn chưa xuất lực mấy, Huyền Tâm đã quỳ rồi.
“Hai con sói mắt trắng các người, lấy oán báo ơn!” Huyền Tâm tức giận trừng mắt nhìn Thời Sênh.
“Ngươi dám dùng Chiêu Vũ để thề rằng, ngươi không động chân tay sao?” Thời Sênh trừng
mắt lại.
Huyền Tâm đột nhiên nói không ra lời, nàng ta từ dưới đất bò lên, vỗ vỗ bụi trên người, “Lão nương làm thì sao?”
“Vậy ta đánh ngươi một trận, cũng không vấn đề gì.”
“Quả nhiên ngươi bị bệnh vẫn đáng yêu hơn.” Huyền Tâm quan sát Thời Sênh mấy cái từ trên xuống dưới. Nàng ta bệnh nằm giường, giống như hổ bị nhổ răng, hoàn toàn không hung dữ được.
Lúc đó đáng yêu làm sao!
Đâu có hung dữ như lúc này, toàn thân đều là gai.
Thời Sênh thu kiếm, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, “Chúc ngươi mãi mãi không có được Chiêu Vũ!”
Huyền Tâm: “…” Quả nhiên nhìn nàng ta càng ngày càng không thuận mắt!
…
Thời Sênh và Liên Trầm sau này vẫn coi như thuận lợi, yêu ổn sống qua một đời.
Thời gian cuối cùng, Liên Trầm nằm trên giường, nắm lấy tay Thời Sênh, giọng hơi yếu, “Điện hạ…”
“Ta đây.” Thời Sênh nằm ghé bên cạnh hắn.
“Điện hạ… ta hình như từng gặp nàng…” Ánh mắt Liên Trầm đục ngầu, lí nhí nói: “Ta nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, rất xa lạ…”
“Chàng nhớ ra điều gì sao?”
Ánh sáng trong mắt Liên Trầm càng ngày càng ảm đạm, hắn đột nhiên nắm chặt lấy Thời Sênh, “Điện hạ, ta không muốn một mình.”
Thời Sênh cúi người hôn lên môi hắn, “Ta biết, ta sẽ ở cùng chàng.”
Khóe miệng Liên Trầm chầm chậm kéo ra, tay nắm lấy Thời Sênh từ từ thả lỏng, rơi xuống một cách vô lực.
Thời Sênh duy trì bàn tay trống không cứng ngắc trong không khí giây lát, lúc này mới hít sâu một hơi, thu lại tình cảm trong mắt, bình tĩnh lấy đồng hồ trên tay Liên Trầm xuống.
“Hẹn gặp lại ở thế giới sau.”
…
Thời Sênh về tới không gian hệ thống, Hệ thống không nói một tiếng nào, lập tức hiển thị dữ liệu.
Giờ nó không muốn nói chuyện với Ký chủ chút nào!
Một! Chút! Cũng! Không! Muốn!
Nó phải đợi chủ nhân quay về, từ từ dạy dỗ Ký chủ! Hừ!
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -300000
Giá trị sinh mệnh: 35
Tích lũy: 56000
Cấp nhiệm vụ: B
Đánh giá nhiệm vụ: 72
Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành
Thưởng nhiệm vụ ẩn: Tích điểm 2000
Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành
Thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Tích lũy 0
Cột đạo cụ: ‘Vương miện Nữ Vương’,‘Trái Tim Quỷ Vương’,‘Ám Dạ’,‘Máu Kỳ Lân’
Thời Sênh: “…” Khốn kiếp tích điểm 0 là ý gì?
Dựa vào cái gì không cho điểm lão tử? Lão tử không hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến sao?
[Ký chủ tôi đã nhắc nhở cô từ rất sớm rồi, đừng giỏ trò.] Không nghe Hệ thống nói, thiệt thòi ngay trước mắt, hừ!
“Cuối cùng không phải ta đã thành công ngăn cản Liên Trầm sao?”
[Nhưng cô cũng tạo thành loạn thế phía sau, sau khi cô bỏ đi không bao lâu, mấy nước liền nổ ra chiến loạn, tất cả việc này đều là kết quả do cô cưỡng ép thống nhất.]
Việc này cũng trách bản cô nương?
Mẹ kiếp, sinh em bé ở bệnh viện, còn phải nhờ bệnh viện giúp ngươi nuôi lớn em bé à?
[Chúc mừng Ký chủ Giá trị làm người đột phá 300000, mở ‘chế độ phản kích từ chỗ chết, mong Ký chủ chuẩn bị cẩn thận…]
Thời Sênh: “…”
Phản kích từ chỗ chết là sao?
Khốn kiếp lại lén tự ý thêm chức năng gì kỳ lạ vào bên trong?
[...] Bản Hệ thống phải làm Hệ thống lạnh lùng, không nói chuyện!