Đại khái khoảng 10 năm trước, có một kẻ dùng mật danh R, lấy danh nghĩa là sứ giả chính nghĩa, gây ra mười vụ thảm án.
Lúc đó phía cảnh sát tốn vô số tiền tài nhân lực, để điều tra về R, nhưng phía cảnh sát vẫn luôn chậm hơn R một bước, ngay cả R là nam hay nữ đều không biết, cuối cùng còn bị R gài bẫy một phen, tổn thất mất mấy đồng đội.
Từ đó R biến mất, cũng chưa từng xuất hiện lại.
Sau khi tiếp tục điều tra thêm một thời gian cũng không có kết quả gì, chỉ có thể niêm phong vụ án này, lưu lại.
Nhưng hiện giờ, sau khi trốn tránh 10 năm, R lại xuất hiện.
Phía cảnh sát rất chú trọng chuyện đó, hiện giờ cả đội của họ đều tập trung điều tra vụ án này.
Thời Sênh nhìn chằm chằm chữ ký R một lúc lâu, đến khi Hà Tín nói xong, cô mới thu mắt lại. Hà Tín đang đọc tên phân công công tác.
“Tần Vũ và Vưu Ái cùng đi điều tra mối quan hệ của nạn nhân khi còn sống.” Hà Tín đọc đến tên Thời Sênh.
Thời Sênh lập tức từ chối, “Không muốn!”
Đi cùng nữ chính chắc chắn sẽ có chuyện, còn lâu bản cô nương mới làm.
Cách xa nữ chính, yêu quý tính mạng.
Hà Tín nghiêm túc nhìn Thời Sênh, “Tần Vũ! Tôi là đội trưởng, phục tùng mệnh lệnh!”
“Vưu Ái đi cùng tôi.” Hoắc Tiêu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng đòi người.
Hà Tín: “…”
Thời Sênh thì ông ta còn dám to gan nạt một tiếng, chứ Hoắc Tiêu thì ông ta không dám hé răng lấy một lời, chỉ có thể phân cho Vưu Ái đi cùng Hoắc Tiêu.
Hà Tín phân công cho Thời Sênh vào cùng đội với một viên cảnh sát lớn tuổi nhìn có vẻ rất thận trọng, vững vàng, bình thường mọi người hay gọi là lão Trương, cùng thời với Hà Tín, nhưng vì tính cách khá trầm lặng, nên mãi vẫn không thăng tiến được.
“Chúng ta đến Đổng gia trước.” Lão Trương vừa nói vừa thu dọn đồ đạc.
Nhiệm vụ mà Hà Tín giao cho họ là điều tra mối quan hệ của nạn nhân.
“Không đi.” Thời Sênh ngồi ở bàn làm việc của mình, nghịch ipad, nhạc nền của trò chơi cứ tinh tinh tang tang đập vào tai lão Trương.
Lão Trương: “…”
Lúc trước nguyên chủ ở cục cảnh sát chỉ là thiên kim tiểu thư nhàn rỗi ngồi chơi điện tử, dù có phân công nhiệm vụ, cuối cùng cũng là người khác hoàn thành.
“Vậy tôi tự đi.” Lão Trương cũng không oán giận gì, nhìn Thời Sênh một cái rồi cầm đồ của mình đi.
Mọi người đều đã đi gần hết, cả phòng làm việc đều im ắng hẳn, chỉ còn lại tiếng nhạc nền trò chơi vang lên khắp nơi.
…
Đến chập tối lão Trương mới quay về, Thời Sênh vẫn rúc trong bàn làm việc của mình như cũ, không chơi điện tử nữa --- mà ngồi cắn hạt dưa.
Ánh mắt Thời Sênh quét qua người lão Trương, giọng nói bình thản, “Có hỏi được gì không ạ?”
Lão Trương lắc đầu, “Khi còn sống, mối quan hệ của người chết rất đơn giản, gả cho Đổng Thuần không bao lâu thì có thai, vẫn luôn ở nhà dưỡng thai, không có kẻ thù. Tài xế đó đã làm cho Đổng gia vài năm rồi, bình thường đối xử với người khác rất tốt, cũng không gây thù chuốc oán với ai, vẫn cần điều tra thêm về những người đã tiếp xúc với người chết.”
Thời Sênh tổng kết, “Như vậy cũng có nghĩa là không có tin tức gì hữu dụng à?”
Tuy lão Trương không hề muốn thừa nhận, nhưng thực sự là như thế.
“Nhiệm vụ là của cô và anh Trương, sao cô không đi?” Vưu Ái ngẩng đầu, nhìn Thời Sênh.
Vưu Ái về trước lão Trương một chút, nghe Thời Sênh hỏi, cô ta cũng thấy hơi bất bình cho lão Trương, nhiệm vụ của hai người vậy mà cô ấy lại ở lại phòng làm việc chờ.
“Tôi đi hay không thì liên quan chó gì đến cô!” Thời Sênh lườm Vưu Ái một cái.
Vưu Ái đứng vụt dậy, khuôn mặt nghiêm túc hơi có vẻ giận dữ, “Chuyện liên quan đến mạng người mà thái độ của cô thờ ơ như thế à?”
“Nếu không chẳng lẽ tôi còn đi chết thay cho họ chắc?” Nữ chính này chắc chắn có bệnh!
Lão Trương thấy không khí xung quanh không ổn, vội hòa giải, “Thôi thôi, tôi đi một mình cũng được mà, Tiểu Ái, cô đừng nói nữa.”
“Anh Trương…”
Lão Trương xua xua tay, ý bảo Vưu Ái đừng nói nữa. Đối diện với ánh mắt giễu cợt của Thời Sênh, lửa giận trong lòng Vưu Ái càng bùng lên hơn.
Họ làm nghề này là vì muốn tìm ra chân tướng, giải oan cho dân. Loại người như cô ấy ở đây thật đúng là sỉ nhục nghề nghiệp này.
Vưu Ái nhìn lão Trương một cái, lão Trương thở dài lắc đầu. Vưu Ái mím môi, cuối cùng nhíu mày ngồi xuống.
Thời Sênh cong môi cười, cũng không nói gì nữa, tiếp tục
cắn hạt dưa.
Lão Trương về bàn mình sắp xếp lại tài liệu hôm nay.
Những người khác trong cục cảnh sát cũng lục tục về, thấy mọi người đã về gần đủ, Hà Tín lại gọi mọi người vào phòng họp.
Mọi người đều không có manh mối gì, trừ bức thư tìm thấy trong bỉm của đứa bé ra, những yếu tố khác nhìn thế nào cũng chỉ như một sự cố giao thông thông thường.
“Anh Hoắc, các anh có thu hoạch được gì không?” Hà Tín nhìn Hoắc Tiêu.
“Không có.” Vưu Ái trả lời thay Hoắc Tiêu.
Hà Tín lại nhìn về phía lão Trương, ánh mắt như có như không quét qua người Thời Sênh, “Lão Trương, các anh thì sao?”
“Chúng tôi…”
“Lưu Phàm, nam, 45 tuổi, người tỉnh Y. Đã từng bị kết án 10 năm vì tội vô ý giết người, sau khi ra tù dung thân phận giả làm tài xế cho Đổng Thuần.” Thời Sênh ngắt lời lão Trương, chậm rãi nói tiếp: “Buổi tối ngày 23 tháng 8, Lưu Phàm nhận được một tin nhắn, bảo gã đến nơi này gặp mặt…”
“Từ từ, cô lấy đâu ra những thứ này?” Câu hỏi của Vưu Ái cũng là sự nghi hoặc của những người khác ở đây.
Cô gái này luôn ngồi trong phòng làm việc, chỉ có buổi trưa ra ngoài ăn cơm một lần, cô ấy lấy đâu ra những tài liệu này?
Lão Trương cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, ông ta hoàn toàn không biết những điều này.
Ông ta cũng điều tra về tài xế, nhưng lấy đâu ra nhiều tin tức thế này chứ…
Ông ta gặp phải tài xế giả sao?!
“Có muốn nghe tôi nói tiếp không?” Thời Sênh nhướng mày nhìn Hà Tín, “Hay là các anh muốn tự đi điều tra?”
Vưu Ái: “…”
“Nói tiếp đi.”
Thời Sênh đổi một tư thế thoải mái hơn, “Người mà Lưu Phàm đi gặp hiển nhiên rất thận trọng, địa điểm gặp mặt cũng không có camera giám sát gì, họ nói chuyện gì e chỉ có thể đi hỏi Lưu Phàm, nhưng rõ ràng là Lưu Phàm không sạch sẽ.”
“Chứng cứ.” Hà Tín nhấn mạnh hai từ này một cách khác thường.
Những chuyện này không phải cứ nói suông là được.
Thời Sênh ấn mấy cái lên màn hình ipad, trên màn hình lớn lập tức xuất hiện vài bức ảnh.
“Lưu Phàm có một người mẹ bị bệnh nặng, gã cần rất nhiều tiền. Đây là thông tin điều trị tại viện của mẹ Lưu Phàm, có thể nhìn thấy trước ngày 25, đều là kéo dài chữa trị, nhưng bắt đầu từ ngày 25, bệnh viện đã chuẩn bị làm phẫu thuật…”
Ngón tay Thời Sênh trượt mấy cái, ảnh trên màn hình lớn lại thay đổi, “Vào ngày 25, tài khoản dưới tên Lưu Phàm được đổ vào một số tiền rất lớn. Gã là tài xế, làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Đương nhiên, cũng có thể là do trúng số.”
Lưu Phàm dùng tên giả, nên thẻ ngân hàng ở đây cũng dùng chứng minh thư giả để mở, người của cục cảnh sát đương nhiên không phát hiện ra có gì bất ổn trong chuyện này.
Thời Sênh đóng ảnh lại.
“Cô còn có mấy bức ảnh gì sau đó nữa?” Hà Tín vội lên tiếng, rõ ràng ông nhìn thấy vẫn còn vài bức ảnh nữa.
Thời Sênh nhún vai, “Các anh phải điều tra rõ những gì tôi vừa nói đã, rồi mới có thể xem những bức ảnh phía sau là gì.”
Lượng tin tức quá lớn, mấy tên thiểu năng này sẽ bị loạn mất.
Quan trọng nhất là, cô vẫn còn chưa điều tra xong mấy thứ phía sau…
Ừm, chuyện như vậy, làm sao cô có thể nói ra được chứ?!