Vừa mới thuê phòng xong còn ở chưa được bao lâu nên Đồng Miên Miên không muốn rời đi ngay lập tức. Ăn uống xong xuôi cô đi tắm rửa rồi lên giường thu mình vào một góc. Định bụng sáng mai sẽ rời đi sớm.
Hoắc Từ Minh trên đường trở về anh lạnh giọng ra lệnh cho người của mình bám đuôi Đồng Miên Miên thật chặt chẽ, không được để mất dấu. Đồng Miên Miên hiện tại chính là chạy lên trời cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Hoắc Từ Minh anh.
Thản nhiên lái xe trên đường, Hoắc Từ Minh hạ cửa xe xuống, tốc độ xe hơi chậm lại để lấy điếu xì gà đưa lên miệng. Một hơi khói thơm nhanh chóng lan tỏa ra khắp xe.
Đôi mắt đen dài nhìn phía trước, anh hít một hơi thật sâu rồi lại nhả ra một dòng khói nhạt.
Mặc Thưởng và Đồng Miên Miên bây giờ đã không còn liên quan đến nhau, Thẩm Vũ nhất định không để yên. Chung sống với Thẩm Vũ mấy năm trời tính cách của cô ấy vốn không thể qua mắt Hoắc Từ Minh. Người của Thẩm Vũ có bao nhiêu, tài năng cỡ nào thì cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh mà thôi.
Được biết Thẩm Vũ rất trọng dụng một tên ‘thiên tài’, chuyên dùng hắn làm việc riêng, theo dõi và báo cáo những gì hắn nhìn thấy anh làm trong ngày cho cô ấy. Hoắc Từ Minh cơ bản không cần lên tiếng với vợ mình, cô muốn sao anh cũng chiều cả, chỉ là sự việc lần này khiến anh thấy mình có chút nghi ngờ cảm tình với Thẩm Vũ, anh thật sự muốn cô bên mình cả đời chứ?
Đồng Miên Miên đem lại cho Hoắc Từ Minh cảm giác như lần đầu tiên gặp mặt Thẩm Vũ. Đều khá đặc biệt, chỉ là hoàn cảnh không giống nhau.
Di di điếu xì gà vào gạt tàn, tiện tay anh mở radio, một bản nhạc cổ điển khiết tinh vang lên từng nhịp nhẹ nhàng, giai điệu êm đềm và mềm mại hệt như ánh mắt của Thẩm Vũ lần đầu tiên nhìn anh.
Thẩm Vũ vốn là người anh đem về từ thương hội Nhật Bản trong một lần anh sang công tác. Dựa theo những gì điều tra thì Thẩm Vũ là người con lai Nhật Bản, nhưng từ nhỏ lại sống ở đây với mẹ. Vài năm trước đây bố của Thẩm Vũ là một người làm ăn trái phép có trở về đón hai mẹ con cô đi. Gia đình sum vầy không được quá ba ngày thì bố mẹ cô bị kẻ thù ám sát trắng trợn.
Người của Hoắc Từ Minh có dựa theo kế hoạch của anh mà tìm đến đối tác dùng ‘mỹ nhân kế’ khiến đối phương sa đọa. Đêm xảy ra vụ việc người của anh bị đối phương nhận ra có ý đồ, không may chết trong tay hắn, Hoắc Từ Minh tự mình tìm tới nhưng đã muộn, bèn tự tay mình vung kiếm trưng bày một nhát gϊếŧ người của thương hội.
Toàn thân còn dính màu máu bẩn thỉu của kẻ cặn bã, lúc Hoắc Từ Minh và người của anh đi qua căn phòng nhỏ của thương hội lại nghe thấy tiếng la hét của một người khụ nữ cùng một đám đàn ông. Hoắc Từ Minh không phải là người ham vui, không thích gây sự với người hạ lưu, xong chỉ bước qua phòng được một bước chân liền dừng lại.
“Mở cửa.” Hoắc Từ Minh liếc xéo mắt ra lệnh cho người của mình.
“Tuân lệnh Hoắc tổng!”
Rầm.
Cửa lớn cùng một lúc bị năm người xông tới phá dễ dàng. Cửa vừa mở ra bên trong xộc tới mùi bia rượu cùng đồ ăn dầu mỡ.
Hiện lên trước mắt Hoắc Từ Minh chính là cảnh xuân thô tục giữa một người phụ nữ thống khổ lõa thể, thân mình đầy vết bầm tím cùng gần chục tên đàn ông cao to mặt mày bặm trợn muốn ói.
Anh nhíu mày.
“Mấy người là ai.”
“Dám tự tiện phá cửa xông vào, chán sống à!”
Bọn chúng ai nấy đều nói bằng tiếng Nhật, một số tên lập tức vơ tạm quần áo che hạ thân mình, để mặc cô gái kia nằm trên chiếc bàn lớn lạnh giá, nước mắt lấm lem, khuôn mặt gần như chết tâm, không buồn cử động hay la hét.
Hoắc Từ Minh di chuyển mắt đến cô gái, sự lạnh giá toát ra từ con ngươi của anh không khiến cô ấy sợ, trái lại môi còn cong lên nụ cười nhợt nhạt.
“C…cứu tôi.”
“Giao cho các cậu xử lý.” Hoắc Từ Minh chậm rãi tiến về phía trước, người của anh nghe lệnh cũng nhanh chân xông tới chèn ép hết lũ đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kia.
Đứng trước cô gái đó, Hoắc Từ Minh không khỏi nhăn mặt.
Hạ thân bầm tím, thứ trắng đục lẫn lộn với màu máu đang chảy từ từ khỏi hạ
thân cô. Rốt cuộc đám cầm thú này đã hành hạ thể xác cô ấy bao lâu, khó có thể nói.
Ánh mắt long lanh đó không chớp nhìn anh khiến Hoắc Từ Minh có chút giao động, anh cởi chiếc áo khoác thân dài bao trùm cả người đối phương, dứt khoát bế người lên ra khỏi căn phòng u ám này.
Mất đến ba ngày người anh cứu mới mở mắt tỉnh lại, cứ nghĩ cô phải hoảng loạn hoặc sợ hãi, nhưng lại rất điềm tĩnh cảm ơn anh.
“Cô tên gì?” Anh giúp người ngồi dậy, đưa ra một ly nước ấm.
“Oda Thẩm Vũ.” Oda lấy họ của bố, Thẩm trong họ tên của mẹ.
Nụ cười đó khắc sâu trí nhớ anh đến tận bây giờ.
Thẩm Vũ không trốn dung thân, với sự hứng thú của mình Hoắc Từ Minh không chê bai cô, lập tức đem về nhà bao dưỡng. Thẩm Vũ cũng từ đó được anh cưng chiều, tinh thần dần lấy lại được, đối với cô Hoắc Từ Minh luôn hết mực yêu thương, chưa từng để cô thiệt thòi hay ghen tị với người con gái nào khác.
Anh còn nhớ Thẩm Vũ từng nói. “Anh có thể yêu thương em không? Có thể chiều theo ý em, ở bên em không? Hoắc Từ Minh, thương hại em cũng được, em bây giờ chỉ tín ngưỡng mình anh.”
Hoắc Từ Minh ôm Thẩm Vũ. “Đương nhiên có thể. Thẩm Vũ, miễn em mãi như này.” Anh nâng cằm cô lên, cười một cách khó đoán tâm tư. “Giữ được tôi hay không, là do em.”
Bóng đêm ngày càng mịt mùng, như thể có chút sương trong suốt buông rơi, giăng khắp trong không gian. Dừng dòng suy tư tại đây, Hoắc Từ Minh mở cửa xuống xe, hướng mắt vào nhà mình.
“Anh về rồi, em có nấu mấy món anh thích, anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm!” Thẩm Vũ thấy Hoắc Từ Minh thì cười rạng rỡ đi tới, giúp Hoắc Từ Minh cởϊ áσ khoác, sau đó kiễng chân hôn môi anh một cái.
Hoắc Từ Minh nhìn bàn thức ăn chuẩn bị tươm tất ở phòng ăn liền có chút hài lòng. “Đợi anh.”
Nhìn Hoắc Từ Minh tâm trạng đã khởi tốt hơn khiến Thẩm Vũ cũng vui lây, mép hơi nhếch lên một cái rồi xoay một vòng vui vẻ đi lấy bát đĩa đặt sẵn vào chỗ ngồi mỗi người.
Thẩm Vũ ngồi xuống ghế, hai tay đan vào nhau đặt cằm bên trên. Hừ, chỉ cần Đồng Miên Miên biến mất thì mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy, chỉ cần loại bỏ được hết chướng ngại vật thì Hoắc Từ Minh sẽ mãi là của cô, không lo mất.
Anh không yêu cô cũng được, chỉ cần không vứt bỏ cô. Không đúng! Thẩm Vũ này bằng mọi cách khiến Hoắc Từ Minh không thể ngừng yêu cô mới phải chứ!
Hoắc Từ Minh tắm xong ra ngoài, nhìn ra niềm vui từ Thẩm Vũ thì có chút khó hiểu.
“Có chuyện gì vui muốn chia sẻ với anh?”
Thẩm Vũ lắc đầu, gắp thức ăn cho anh. “Gặp anh sau một ngày dài, đương nhiên là vui.”
Hoắc Từ Minh không để ý lời cô nói, đưa đồ ăn lên miệng ăn điềm đạm. Bộ dạng khi ăn của anh cũng khiến người khác cảm thấy mê người.
“Thịt hơi mặn.” Hoắc Từ Minh đưa mắt nhìn Thẩm Vũ, đầu đũa hơi chỉ vào đĩa thịt trên bàn.
Thẩm Vũ nghe xong mặt liền phủ một tầng sương lạnh, Hoắc Từ Minh trước nay chưa từng chê đồ ăn cô nấu.
Cô vội gắp thịt lên ăn một miếng, rõ ràng rất vừa vặn. “V…vậy sao, lần sau em sẽ chú ý.”
Thấy anh không ăn thêm gì, Thẩm Vũ cuống quít gắp cho anh một ít cá sốt. “Anh ăn tạm món này, được không?”
Hoắc Từ Minh đặt đũa xuống. “Anh hơi mệt. Ăn cơm xong đi ngủ sớm đi.”
Bóng dáng Hoắc Từ Minh cứ thế biến mất khỏi tầm nhìn của Thẩm Vũ. Có thể cảm nhận được đôi đũa trong tay Thẩm Vũ gần như bị bóp sắp gãy đôi.