Bách Gia Yến hướng mắt xuống nhìn Đồng Miên Miên, khóe môi hơi nhếch lên. Đêm hôm qua Đồng Miên Miên đứng ở nơi thiếu sáng, hôm nay đứng trước mặt anh trong bộ dạng này cũng không tệ.
Áo có cổ, chân váy dài qua gối, không trang điểm lòe loẹt mà da vẫn trắng, môi vẫn hồng, mắt to, mi dài, thân hình thanh mảnh. Bách Gia Yến tổng kết tất cả yếu tố Đồng Miên Miên đang mang trên mình lại rồi tự đưa ra kết luận trong đầu: Gái ngoan!
“Anh nhìn đi đâu thế hả!” Đồng Miên Miên nhăn nhó dùng tay che cổ áo mình lại, giọng nói đanh đanh tựa như không mấy vui vẻ.
Bách Gia Yến tặc lưỡi một cái. “Tôi có mắt, cô cấm tôi nhìn được à?”
Đồng Miên Miên hừ lạnh một cái, mặc kệ anh ta rồi đi về phía trước, bỏ mặc Bách Gia Yến đằng sau không thèm quan tâm. Đúng là người không thích thì đi đâu cũng gặp, người mong gặp cả đời không thấy.
Càng đi Đồng Miên Miên càng có cảm giác không an toàn, cuối cùng cô dừng chân lại, ngoái đầu ra phía sau nhìn, rõ ràng không có ai, vừa quay lại Đồng Miên Miên đã hú hồn hú vía giật nảy mình thốt lên. “Cha mẹ ơi!”
Bách Gia Yến từ khi nào đã đứng trước mặt Đồng Miên Miên mặt không cảm xúc, lại còn đứng gần như thế khiến Đồng Miên Miên tưởng mình gặp ma gặp quỷ rồi.
“Cái tên điên nhà anh, não bị úng nước hay sao.”
Bách Gia Yến đưa ngón út lên gãi gãi tai mình, nhất định những lời nói vừa rồi của Đồng Miên Miên khiến anh nghe không lọt tai.
“Sao cô cứ gặp người là chửi thế?”
“T…tôi…” Đồng Miên Miên á khẩu. Đúng thật là dạo gần đây cô có vẻ nóng tính hơn thì phải, nhất là đối với đàn ông, nhìn thấy tên này và người đàn ông họ Hoắc kia là máu nóng dồn lên não. “Anh đi theo tôi làm gì, anh không theo tôi thì sao tôi chửi anh chứ.”
Bách Gia Yến hơi gật gù có vẻ công nhận lời minh biện của cô là đúng, xong xuýt xoa một cái rồi tiến đến gần Đồng Miên Miên, dù cô có lùi chân lại bao nhiêu thì anh cũng đưa tay lên phe phẩy từ cô ra một mùi hương.
“Cô dùng nước hoa gì thế?”
Đồng Miên Miên giãn chân mày ta một chút, cô đưa tay và áo lên ngửi nhưng không thấy mùi gì đặc biệt, bình thường Đồng Miên Miên cô không dùng nước hoa.
“Tôi có mùi thơm sao.” Đồng Miên Miên tỏ vẻ khó hiểu.
Đối phương gật đầu quả quyết, Đồng Miên Miên cười nhạt. “Hương thơm tự nhiên từ cơ thể đấy, từ trước đến nay tôi không dùng nước hoa hay dầu thơm.”
Mùi hương cơ thể tự nhiên mà có thể thơm như vậy sao, rất giống sữa non khiến người ta gần gũi không rời. Bách Gia Yến khẽ nhướng mày rồi chuyển chủ đề, mặt hơi hất về hướng Đồng Miên Miên đi. “Đêm hôm rồi, đi đâu thế?”
Đồng Miên Miên buột miệng. “Đi mua sữa đậu.” Rất nhanh cô hối hận vì lời vừa rồi.
Anh ta nhìn giàu sang như thế, đối với một người như Đồng Miên Miên cô đã thấy không cùng đẳng cấp, món sữa đậu chắc anh ta còn chưa được uống bao giờ, hoặc có thể coi khinh vì rẻ tiền.
“Vừa hay tôi cũng thèm, tôi đi chung với cô.” Bách Gia Yến cười thân thiện, lịch lãm đi về phía trước không kịp để người phụ nữ kia từ chối.
Tuy vậy Đồng Miên Miên cũng không chịu để yên, cô cũng đi cùng đường với Bách Gia Yến nhưng với một khoảng cách an toàn như đề phòng người đàn ông xấu xa. “Hừ, để lại mỹ nhân một mình rồi ra ngoài, không sợ người ta đau lòng ư?”
Bách Gia Yến đi chậm lại một chút cố sánh vai với cô, cuối cùng đợi không nổi mà lùi chân lại đi cho bằng nhau, còn không quên nhìn cô bằng ánh mắt thấu tình đạt lý. “Sao cô biết tôi đến đây với mỹ nhân.”
Còn hỏi sao Đồng Miên Miên biết? Vô liêm sỉ!
“Anh tốt đẹp quá, cho nên vừa nhìn tôi liền biết. Lợi hại như anh mỹ nhân theo đuổi đến tận chân giường còn phải xếp hàng.” Đồng Miên Miên đá xoáy Bách Gia Yến khiến anh ta cứng họng không nói được gì nữa.
“Cô nói như vậy đúng là vu oan cho người tốt. Công tử đây là vì cô mà đến.”
Đồng Miên Miên đưa tay lên vuốt vuốt mi tâm vẻ không muốn nghe người lưu manh như anh ta trình bày.
“Tôi nói thật mà.”
“Này, cô không tin tôi sao?”
“Sinh ra cái miệng là để nói đấy, cô
cứ để tôi nói chuyện một mình thì không vui chút nào.”
Đồng Miên Miên chịu hết nổi mới bình tĩnh đáp trả, mắt vẫn nhìn đường. “Đại thiếu gia, miệng của anh như cái máy gặt lúa vậy, không nghỉ ngơi chút nào.”
Bách Gia Yến thấy cô cuối cùng cũng chịu trả lời thì cười hì hì. “Cô tên gì thế?”
Đồng Miên Miên chớp mắt lạnh nhạt. “Hỏi làm gì.”
“Dù sao cô cũng biết họ tên của tôi rồi đấy thôi.”
Đồng Miên Miên không còn cách nào khác liền nói ra tên của mình, chỉ khi nói ra tên cô mới thấy anh ta im đi một chút. Tiệm nước gần đây nhất đã đóng cửa, Đồng Miên Miên chỉ có thể đi thêm một đoạn nữa mới mua được sữa đậu.
“Ông chủ, bán cho tôi một bịch sữa đậu, nhiều đường một chút, tôi uống ngọt.” Đồng Miên Miên cười tươi rói với ông chủ, nụ cười này đối với ai đó bên cạnh lại chưa từng được chiêm ngưỡng.
Bách Gia Yến thấy mình bị thiệt thòi, đứng bên cạnh nhìn Đồng Miên Miên cười mà lòng cũng thấy hứng thú. “Cô gọi một bịch là muốn tôi với cô uống chung à, lãng mạn thật, mới quen đã vậy rồi tôi có chút không quen.”
Đồng Miên Miên tắt ngấm nụ cười vừa rồi, hằm hằm mặt mày quay sang nhìn Bách Gia Yến, cái tên chập mạch này không những lăng nhăng, tự luyến, thậm chí còn vô cùng vô liêm sỉ, con người không có một chút danh dự nào được giữ lại.
“Tôi có nói mua cho anh đâu.” Đồng Miên Miên quay ngoắt đi.
Nhận lại là sự lạnh nhạt của Đồng Miên Miên càng không cam lòng, Bách Gia Yến cũng nói với ông chủ. “Ông chủ, bán cho tôi một bịch sữa đậu nhiều đường, tiền là cô ấy trả.”
“Anh…” Đồng Miên Miên muốn lao tới bóp cổ Bách Gia Yến vì tức, anh ta dựa vào cái gì chứ! Cuối cùng cô cũng không thèm chấp nhất một bịch sữa đậu với anh ta, chỉ hừ lạnh cầm bịch sữa đậu của mình, trả tiền cho cả hai rồi quay đi.
“Chân ngắn mà chạy nhanh hơn cả tôi.” Bách Gia Yến cầm bịch sữa đậu mát lạnh chạy phía sau Đồng Miên Miên, cuối cùng cũng đuổi kịp.
Đời này chưa một ai chê Đồng Miên Miên chân ngắn, nếu xét về điều kiện tiêu chuẩn của phụ nữ thì chiều cao và cân nặng của cô đặc biệt lý tưởng. Bách Gia Yến lại so chân cô với chân anh ta, một người đàn ông với một người phụ nữ, vậy cũng có thể sao?
“Sao anh cứ bám theo tôi thế, anh là con đỉa à.” Đồng Miên Miên vừa nói vừa đưa ống hút lên uống một ngụm sữa đậu. Mát lạnh, thoải mái vô cùng!
Bị so sánh với thứ sinh vật bẩn thỉu còn hạ đẳng, Bách Gia Yến đen mặt như cái đít nồi nhưng vẫn đi theo Đồng Miên Miên. “Tôi sao có thể là con đỉa được, nếu có so sánh là động vật thân dài dưới nước thì tôi thích hợp với rồng hơn đấy.”
Đồng Miên Miên xì miệng khinh thường. “Rồng ở dưới nước sao, rồng ở trên trời!”
Bách Gia Yến hất mặt. “Rồng cũng có rồng này rồng kia chứ.” Nói xong anh cắm ống hút vào bịch sữa đậu uống một ngụm.
Trước nay Bách Gia Yến chưa từng uống thứ này, có chút không quen mà nhổ ra ngay lập tức. Đồng Miên Miên thấy vậy liền cười khẩy, bụng thầm rủa đúng là công tử bột.
Nhìn bịch sữa trong tay Đồng Miên Miên, Bách Gia Yến nhếch mép giật lấy nhanh chóng đưa lên miệng. “Quả nhiên là ngon hơn của tôi, cho cô bịch của tôi đấy, tôi lấy bịch này.”