Thoáng một cái thời gian trôi nhanh như chiếc đồng hồ cát chảy. Một tháng qua Đồng Miên Miên vẫn ăn sung mặc sướng tại khách sạn mà Hoắc Từ Minh giúp cô thuê, bên cạnh lại có Bách Gia Yến tâm tình khó đoán nhưng khá tốt bụng khiến cô suýt chút nữa quên mất ngày mình ra tòa cùng Mặc Thưởng làm thủ tục ly hôn!
Sáng hôm ấy đứng trước gương, Đồng Miên Miên buộc tóc đuôi gà đơn giản, mặc chiếc váy cánh xanh nhạt, đôi giày không quá cao, thoa nhẹ một lớp son môi hồng hào, nhìn cô như vậy mấy ai ngờ rằng đã bước qua cái tuổi hưởng thụ yêu đương, lại là người đã ly hôn. Ngắm mình trong gương thấy đã gầy đi không ít, Đồng Miên Miên có chút xót xa đưa tay lên sờ gò má, môi hơi mỉm cười miễn cưỡng. Được rồi… Cô rất thanh cao trong bộ dạng này, cô không muốn Mặc Thưởng chứng kiến mình suy sụp sau khi hai người xa nhau chỉ mới một một thời gian ngắn.
Đeo trên mình chiếc túi xách mới, Đồng Miên Miên kiểm tra lại đồ đạc trong túi rồi mới chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
Vừa chạm đến thanh nắm cửa Đồng Miên Miên đã nghe thấy tiếng gõ. Đoán chắc là Bách Gia Yến, cô không do dự mở ra.
Quả nhiên là Bách Gia Yến đứng đó, mặt đang hơi cúi, bộ dang khi đứng thật vặn vẹo làm sao, anh ta luôn tỏ ra mình hài hước trước mặt Đồng Miên Miên.
Ngẩng đầu lên, Bách Gia Yến hơi sững sờ trước bộ dạng mới mẻ của Đồng Miên Miên. Anh liếc mắt nhìn từ trên xướng dưới rồi nhéo nhéo mi tâm. “Cô đi đâu thế, ăn mặc đẹp như vậy không phải đi hẹn hò với đàn ông đấy chứ?”
Đồng Miên Miên thuận theo mắt Bách Gia Yến cũng nhìn lại bản thân mình, chợt cảm thấy lời nói của anh ta có chút buồn cười. “Trông tôi giống đi hẹn hò lắm à.”
“Khá giống.” Bách Gia Yến vuốt cằm soi xét. “Tôi chưa từng thấy cô thoa son môi bao giờ.”
Đồng Miên Miên nghe vậy có hơi đỏ mặt, cô cười nhạt. “Ở bên anh thì thoa son làm gì, phí son!”
“Có cần phải nói khó nghe thế không chứ.” Anh hơi bĩu môi vẻ không bằng lòng, xong vẫn rất tập trung vào khuôn mặt thanh tú của Đồng Miên Miên.
Tiến lên phía trước vài bước, cô hơi đẩy Bách Gia Yến ra xa cánh cửa, tự tay khóa cửa lại rồi đút chìa khóa vào túi xách.
“Trưa nay ăn gì được nhỉ, cô có ý kiến gì không?” Cảm thấy mình như không khí bị bốc hơi đối với Đồng Miên Miên, Bách Gia Yến chủ động lên tiếng khi thấy Đồng Miên Miên sắp rời đi.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt vẻ cảm kích rồi lắc đầu. “Trưa nay có thể tôi không về, anh cứ tự ăn.”
Trước nay Đồng Miên Miên ít ra ngoài, nếu có ra ngoài cũng đều là Bách Gia Yến chủ động bám theo cô, không dứt được anh phải chịu, chứ vốn dĩ dựa vào những gì Bách Gia Yến biết được khi qua lại với Đồng Miên Miên thì cô không có bạn bè. Chính vì vậy sự tò mò lại càng dâng cao trong anh.
“Bí bí mật mật, rốt cuộc đi đâu? Tôi cũng được xem không phải người xấu trong mắt cô rồi chứ.”
Đồng Miên Miên không muốn nói ra sự thật, đều là những vụ việc quá khứ không có gì tốt đẹp, nhưng dưới sự truy hỏi của Bách Gia Yến thì cô cũng không lưỡng lự mà thẳng thắn trả lời.
“Ra tòa.”
“Tòa?”
Có thể cảm nhận được tiếng đại não của Bách Gia Yến đang xì xèo, cứ nghĩ anh ta sẽ bày tỏ thái độ kinh ngạc với cô, không ngờ anh ta lại lo lắng ra mặt.
“Cô vướng vào pháp luật? Nói đi, chuyện như thế nào, tôi có thể giúp không?”
Không muốn nói gì thêm, Đồng Miên Miên trả lời một câu cuối cùng rồi quay đi.
“Ra tòa, ly hôn với chồng cũ, hôm nay chính là ngày phán quyết, tôi không thể chậm trễ.”
Tiếng giày cao gọt vọng lại ngày một xa, bóng dáng thanh mảnh của Đồng Miên Miên cứ thế biến mất dưới ánh sáng của những chùm đèn xa xỉ của khách sạn, để lại người đàn ông với một khuôn mặt đen kịt tràn đầy sát khí.
Ly hôn? Chồng cũ?
“Đồng Miên Miên, cô có chồng rồi sao?” Bách Gia Yến ngẩng lên khuôn mặt đẹp đẽ, đầu lông mày chau xít lại với nhau.
Rõ
ràng anh từng đặt hoàn cảnh Đồng Miên Miên là người phụ nữ đã có chồng, nhưng sau khi biết đây là sự thật thì Bách Gia Yến khó có thể chấp nhận nổi.
Đâu đó trong căn biệt thự xa xỉ của Hoắc Từ Minh, Thẩm Vũ đứng cạnh cửa sổ lớn, tay cầm điện thoại chậm rãi nhấn số gọi cho Mặc Thưởng.
“Chuẩn bị đến đâu rồi?” Cô cao ngạo lên tiếng, ánh mắt bén nhọn chăm chăm chính mình qua tấm kính phản chiếu.
Bên đầu dây Mặc Thưởng đang ngồi trong xe ô tô trước cửa tòa án, tay gõ gõ vô lăng, vẫn là thần thái mạnh mẽ đầy quyết đoán. “Tôi đang đợi cô ấy.”
Thẩm Vũ vẫn chưa dám thở nhẹ nhàng, chỉ khi mọi chuyện đâu vào đấy cô mới yên tâm phần nào. “Vé máy bay đã đặt chưa.”
“Hơn một tiếng nữa xuất phát.”
Thẩm Vũ đưa tay lên chạm vào kính, hơi lạnh từ nó khiến từng đầu ngón tay của cô như tê tái. Giải quyết nhanh gọn như này tốt cho cả cô và Đồng Miên Miên. Không ai ảnh hưởng đến ai, nên thế!
“Tiền sẽ được chuyển ngay sau khi anh đến nơi.”
Mặc Thưởng nhẹ nhàng đáp trả. “Yên tâm.” Bỗng phía trước thấy bóng người quen thuộc của Đồng Miên Miên đang tiến về này, Mặc Thưởng vội vàng cúp điện thoại. “Đến rồi, tôi tắt máy đây.”
Vứt điện thoại sang một chỗ, Mặc Thưởng mở cửa xe đi đến trước mặt Đồng Miên Miên.
Thấy Mặc Thưởng, Đồng Miên Miên có chút rung động trong lòng, còn đang lúng túng không biết nói gì cô đã thấy Mặc Thưởng nắm lấy tay mình thật chặt.
“Miên Miên, đi với anh.”
Đi với anh? Đồng Miên Miên mở to mắt, tay cố cọ quậy muốn thoát ra.
“Mặc Thưởng, anh làm gì vậy, chẳng phải hôm nay chúng ta cùng ra tòa hay sao?”
“Không ra tòa nữa, không ly hôn nữa, anh tha thứ cho em, tha thứ tất cả, coi như xí xóa, chúng ta trở về như trước kia được không em? Được không bà xã?”
Đồng Miên Miên thấy Mặc Thưởng thay đổi một trăm tám mươi độ liền tỏ ý nghi ngờ, mày nhíu lại, Mặc Thưởng như này cô thấy khó xử, không biết làm gì cho phải.
“Mặc Thưởng, chúng ta nên vào trong thôi.”
Chỉ cần nghĩ đến thái độ của anh từng thế nào với cô, từng trước mặt cô với người phụ nữ khác khiến Đồng Miên Miên không thể quay trở về đời sống hôn nhân như trước kia, bao năm qua đối với cô là quá đủ rồi, mấy năm vừa rồi đều là cô ảo tưởng về một ông chồng tốt như Mặc Thưởng mà thôi!
Mặc Thưởng nhăn mặt nhăn mày, nhìn Đồng Miên Miên xa mình không được bao lâu liền xinh đẹp như thế càng khiến anh ta không cam tâm. Đồng Miên Miên ly hôn hay không cũng được, nhưng hôm nay nhất định phải cùng anh ta ra nước ngoài, một mối hời từ Thẩm Vũ rất hiếm có được, không thể bỏ qua.
“Á, Mặc Thưởng, anh làm gì vậy, bỏ em ra!”
Không để cho Đồng Miên Miên tiếp tục từ chối, Mặc Thưởng trực tiếp bế xốc người Đồng Miên Miên trên vai tiến về chiếc xe ô tô quen thuộc, đặt cô ngồi vào trong.
“Mở cửa!” Đồng Miên Miên không ngừng vặn cửa trong vô vọng, cô có chút lo sợ nhìn Mặc Thưởng. “Anh định làm gì.”
“Ra nước ngoài, chúng ta sẽ đi hâm nóng lại tình cảm, Miên Miên, em và anh vĩnh viễn không được ly hôn, em chỉ có thể là vợ anh.” Mặc Thưởng đạp ga đi xe thật nhanh khiến Đồng Miên Miên sợ hãi không dám mở mắt ra nhìn.
“Anh điên rồi!”