Mặc Thưởng nói gì vậy… Mang thai, ai mang thai cơ? Cô sao?
Đồng Miên Miên cứng họng, cô nuốt một ngụm nước bọt đắng ngắt rồi bất giác đưa tay xuống sờ bụng mình, không có gì cả…bụng cô vẫn nhỉ bé như vậy, làm sao có thể tồn tại một đứa bé bên trong chứ. Hơn nữa… Là con của Hoắc Từ Minh?
“Không… Không thể nào.” Đồng Miên Miên lẩm bẩm, đôi mắt có chút hoảng loạn không tin vào sự thật.
Chung sống với Mặc Thưởng bao năm, bọn họ đều không có con cái, Hoắc Từ Minh là cái thứ gì chỉ ngủ chung trong trường hợp bất đắc dĩ một lần liền có thai. Cô không thể chấp nhận chuyện này.
“Anh nói gì vậy, Mặc Thưởng, anh không còn yêu tôi thì tôi cũng không cho phép anh lăng mạ tôi trước mặt đám đông như thế.” Đồng Miên Miên đứng dậy nhanh chóng nhìn Mặc Thưởng phía xa xa, cô đang nóng giận tột cùng.
Đã lâu không gặp tính khí của Đồng Miên Miên lẽ nào lại có thể thay đổi nhanh chóng như thế, Mặc Thưởng bây giờ mới nhận ra lẽ phải, không phải Đồng Miên Miên thay đổi. Mà là phụ nữ khi mang thai tính tình thường sáng nắng chiều mưa, tâm trạng đều là không tốt, Đồng Miên Miên mang thai được năm tuần rồi, trước đó là ngủ với Hoắc Từ Minh đêm say khướt đó.
“Vậy cô giải thích, đứa bé lẽ nào là con của tôi?” Mặc Thưởng giương tay chỉ thẳng mặt Đồng Miên Miên, nói giọng ghen ghét.
Đồng Miên Miên hơi lắc đầu, con của Mặc Thưởng thì càng không thể. Mặc Thưởng với cô mỗi lần động chạm xáƈ ŧɦịŧ anh ta đều dùng biện pháp cả, chính là vì chưa muốn có con. Lần cuối Mặc Thưởng động vào cô…hình như là lần cuối trước khi anh ta đi công tác vào những ba tháng trước.
Thế thì tuyệt đối không phải cô mang thai!
Đồng Miên Miên ấm ức nhìn vị bác sĩ kia, cô lại nhìn Hoắc Từ Minh, bất giác hơi giật mình. Anh ta bị sao thế?
Hoắc Từ Minh nhìn cô một giây cũng không rời, ánh mắt dịu dàng biết bao, cô chưa từng thấy Hoắc Từ Minh nhìn mình như thế, trước kia anh ta cùng lắm muốn trêu tức cô mà thôi.
“Hoắc Từ Minh, đừng nhìn tôi như muốn thương hại, tôi không hề mang thai!”
Hoắc Từ Minh cũng chút bừng tỉnh, khuôn mặt điềm nhiên hơn mấy phần quay sang nói gì đó với bác sĩ, hai người họ đối thoại qua lại vài lời rồi lại nhìn Đồng Miên Miên.
“Cô… E hèm.” Hoắc Từ Minh định nói gì đó rồi lại di chuyển ánh mắt sang chỗ khác, hơi hắng giọng vẻ khó mà thốt ra lời. “Cô có bị chậm kỳ kinh nguyệt không?”
Đồng Miên Miên trong giây phút đỏ bừng mặt như pháo hoa chuẩn bị nổ đến nơi, cô muốn quát vào mặt Hoắc Từ Minh sao có thể hỏi mình câu vô duyên như thế, nhưng dường như không được rồi. Câu hỏi của anh ta đang dần ngấm vào trong nhận thức của cô… Tháng này cô được bà dì ghé thăm chưa?
Một ngày…ba ngày, một tuần…
Chậm hơn rất nhiều rồi!
Đồng Miên Miên loạng choạng ngồi xuống ghế, cô thất thần dùng tay bóp chặt vạt váy dưới bụng.
Chẳng trách gần đây cô luôn kén ăn kén uống, còn tưởng mình bị đau dạ dày nữa chứ.
Tin tức này khiến cô sốc nặng nề… Mang thai với người đàn ông cả đời này lẽ ra không được phép, cô còn tư cách làm một con người hay sao? Thẩm Vũ…sẽ gϊếŧ cô ngay sau khi biết tin này mất thôi.
“Tôi…thật sự có thai?” Đồng Miên Miên mơ hồ hỏi.
Hoắc Từ Minh vui vẻ một chút, anh đi tới ngồi sụp xuống ngay dưới chân Đồng Miên Miên, đặt bàn tay mịn lên tay cô hài lòng. “Có thai, con của tôi.”
“Tôi không muốn giữ nó.”
Không khí bỗng chốc suy đồi đi, một vùng xung quanh Hoắc Từ Minh bỗng trở nên u ám, Đồng Miên Miên thậm chí cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng cô tuyệt nhiên không muốn thay đổi quyết định, khuôn mặt không lộ ra biểu cảm nào ngoài kiên định.
Mặc Thưởng bên ngoài cuộc trò chuyện cũng không mấy bất ngờ với quyết định của Đồng Miên Miên, tuy không còn tình cảm vợ chồng, nhưng Đồng Miên Miên là người sống rất mẫu mực và có quy tắc, tuyệt nhiên không sinh con cho người không có mối quan hệ vợ chồng. Như vậy cũng tốt, đây là lỗi sai, là vết nhơ của cuộc đời Đồng Miên Miên phải trả giá.
“Tại sao?”
Người đàn ông bên dưới chân cô cất giọng lãnh đạm pha chút hết kiên nhẫn.
Tại sao ư? Đồng Miên Miên rất muốn cười, cười vào mặt anh ta, cuối cùng chỉ có thể lạnh nhạt trả lời.
“Nó là nghiệt chủng không nên tồn
tại.”
“Nghiệt chủng?”
Bây giờ thì cả phòng ăn đều nồng nặng mùi sát khí từ Hoắc Từ Minh tỏa ra, sự phẫn nộ của anh bức người đến khó thở.
Hoắc Từ Minh anh từ trước đến nay phụ nữ muốn bò lên giường sinh cho mình một đứa con không ít, thậm chí muốn ước còn không được. Đồng Miên Miên cô ta là cái thá gì dám nói đứa con cô ta đang mang trong bụng con của anh là nghiệt chủng? Chết tiệt, anh không muốn tức giận với phụ nữ.
“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, bỏ suy nghĩ ấy đi.” Hoắc Từ Minh lạnh lùng đứng dậy nhìn chằm chằm vào Đồng Miên Miên tựa như dùng con dao hai lưỡi xẻ đôi tâm tư cô ra.
Đồng Miên Miên không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói này, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Từ Minh.
“Đứa bé này là con của tôi, cô phải sinh nó ra, bằng mọi giá.”
Đùng! Bên tai Đồng Miên Miên như có tiếng nổ lớn, sinh nó ra?
“Thật nực cười!” Đồng Miên Miên lảo đảo mình đứng dậy, cô bỗng nhiên thấy mình thật rẻ tiền, thấy mình không đáng sống.
Trong một phút bất cẩn Hoắc Từ Minh và người của anh ta không chú ý, Đồng Miên Miên lao ra khỏi phòng nhanh như chớp mắt.
Mặc Thưởng ở trong phòng ăn cũng không ngon nữa, hai tay đan vào nhau. Hoắc Từ Minh để Đồng Miên Miên sinh con của cậu ta, vậy Thẩm Vũ vợ cậu ta thì sao?
Càng nghĩ càng khó chấp nhận, vợ mình không sinh con của mình, lại đi sinh con của bạn mình. Ha…
Hoắc Từ Minh thấy Đồng Miên Miên chạy khỏi mình liền tối sầm mặt, lập tức cho người đuổi theo, bản thân cũng nhanh chóng ra khỏi phòng.
Đồng Miên Miên lẩn mình vào đông người đông đúc, cô lảo đảo đi về nơi hướng vô định, cô đâu biết nơi này…đất khách quê người, một nơi xa xôi.
Càng đi Đồng Miên Miên càng nghe thấy tiếng của Hoắc Từ Minh đang gọi mình, anh ta vậy mà đuổi kịp cô rồi sao?
Đồng Miên Miên đưa hai tay xuống ôm bụng cắn môi. Đứa bé này tồn tại là một sai lầm, cô cũng là một sai lầm.
Phía trước là một cây cầu đi bộ, bên dưới là đường quốc lộ, Đồng Miên Miên không suy nghĩ được gì hơn, nước mắt rơi lã chã lao đến cây cầu đó nhìn xuống.
Rất cao.
“Con à, mẹ xin lỗi.”
Đồng Miên Miên nức nở nhìn dòng xe bên dưới, tay vẫn để dưới bụng mình.
Cô đã từng mơ ước tới một ngày mình được làm mẹ, chắc chắn rất vui mừng và hạnh phúc với cảm giác biết được trong cơ thể mình tồn tại một sinh linh, là kết tinh tình yêu của cô và chồng. Chỉ là không ngờ cảm giác này thật lạ, cô mông lung…
“Đồng Miên Miên, cô làm gì vậy?” Hoắc Từ Minh từ xa đã nhìn thấy Đồng Miên Miên đang đứng khóc bên cầu, mày anh chau lại, lồng ngực đập lên thình thịch đến khó chịu.
Người phụ nữ này vốn suy nghĩ không được thông suốt, trong trường hợp này đừng nói muốn tự tử?
“Anh đừng tới đây!” Đồng Miên Miên gào lên, nước mắt và mồ hôi lẫn lộn trên khuôn mặt trắng nõn.
Hoắc Từ Minh từng bước chậm rãi đi tới, nghe vậy cũng dừng lại. “Đừng làm gì dại dột, ảnh hưởng tới đứa bé tôi không tha thứ cho cô.”
Đồng Miên Miên cười điên dại. “Hoắc Từ Minh, anh giàu có như vậy tìm tạm một người sinh con hộ có gì khó, bên cạnh anh đã có Thẩm Vũ rồi, anh thật tham lam.”
“Phải, tôi tham lam, tôi sai, nhưng đứa bé không có tội. Miên Miên, nghe tôi, lại đây.” Hoắc Từ Minh sốt ruột dang tay ra.
Đồng Miên Miên nhắm mắt lại không muốn nghe nữa, cô lùi chân đến thanh chắn bảo vệ.