Dạo một hồi cả Đồng Miên Miên và Bách Gia Yến đều dừng chân lại trước biển lớn, nước lấp lánh những thứ ánh sáng diệu kì, từng con sóng lăn tăn xô tới bình yên vô thường.
“Đây là lần đầu tiên tôi được ngắm nhìn bình minh trên biển.” Đồng Miên Miên đưa tay lên giữ mũ trên đầu, đuôi mắt như cười, khuôn mặt yêu kiều duyên dáng.
“Tôi cũng là lần đầu.” Bách Gia Yến trả lời cô, tuy nhiên anh không nhìn biển, cũng không ngắm bình minh đang dần lên phía xa, anh là đang nhìn Đồng Miên Miên vui tươi và háo hức kia.
“Nhìn kìa nhìn kìa, nước biển đẹp quá!” Đồng Miên Miên reo lên chỉ tay về phía trước, hàm răng trắng đều khẽ lộ.
Tay bỏ ra khỏi đầu, đúng lúc một cơn gió thổi tới cuốn bay mất chiếc mũ cói trên đầu Đồng Miên Miên ra phía sau. Từng sợi tóc mai dính đều trên má cô, cô quay đầu lại thật nhanh.
Bách Gia Yến với cánh tay dài đã giữ được chiếc mũ của Đồng Miên Miên, anh cầm mũ trên tay nhìn cô chằm chằm.
Đồng Miên Miên không cảm nhận được điều gì khác thường, cô vô tư vươn tay muốn lấy lại mũ, tiện miệng cảm ơn Bách Gia Yến. “Có vẻ những người cao như anh đều chẳng có gì thiệt thòi. Cảm ơn.”
“Không có gì.” Bách Gia Yến hơi thu tay lại tránh cho Đồng Miên Miên không lấy được mũ, anh tự mình dùng hay tay đội mũ lên đầu cho cô.
Cô hơi nóng mặt trước hoàn cảnh bối rối này, khi ngước đôi mắt diễm lệ lên nhìn anh, sao cô có cảm giác mình đang được một người trao cho chiếc vương miện vậy nhỉ.
Để lấy lại sự vui vẻ ban đầu, Đồng Miên Miên chủ động vỗ nhẹ vào cánh tay Bách Gia Yến. “Này, sao anh cũng ở đây vậy, đi dạo ư?”
Bách Gia Yến hơi giật mình nhưng lại bình tĩnh đáp. “Ngao du thiên hạ tìm mỹ nhân là nghề của tôi rồi.”
Lời nói này của anh ta khiến Đồng Miên Miên tê cứng khóe miệng lại không thể nào cười nổi, đúng là ngựa quen đường cũ, tên xấu xa này vẫn luôn phóng túng và lừa dối phụ nữ như trước. Thật khổ tâm cho những người rơi vào bẫy tình của Bách Gia Yến đó nha.
“Cứ mãi lừa dối tình cảm của phụ nữ, có ngày anh sẽ bị nghiệp quật!”
“Thật vậy?”
“Đương nhiên.”
“Nghiệp quật thế nào?”
Đồng Miên Miên đưa tay lên cằm suy nghĩ. “Đến khi anh thật lòng yêu thích một ai đó, mà người ta không dành tình cảm cho anh. Anh sẽ cảm thấy thật tệ, cảm giác đó giống với những người phụ nữ đã bị anh lừa gạt.”
“Ồ, ra là thế.” Bách Gia Yến gật gù tán thành. Trước nay anh chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày đau khổ vì ai, nhất là phụ nữ. Nhưng nếu ngày đó đến thật, anh sẽ phải làm sao nhỉ?
Thấy đối phương chăm chăm vào mình, Đồng Miên Miên đưa hai ngón tay lên móc móc. “Tôi chọc mắt anh bây giờ đấy.”
Bách Gia Yến nheo mày nhăn nhó. “Đồng Miên Miên, sao cô luôn khó tính vậy hả, cha sinh mẹ đẻ ra cô đã hay cáu kỉnh thế rồi à?”
Đồng Miên Miên đưa tay lên áp vào hai má rồi suy nghĩ lại, cô khó tính và cáu kỉnh vậy sao. Không có mà, từ trước đến nay Đồng Miên Miên cô luôn mang tiếng dịu dàng, đoan trang, đạt chuẩn người vợ ngoan hiền triệu người mong.
Bất giác cô nhớ ra một điều gì đó, tay đưa xuống bụng mình chạm nhẹ rồi buông thõng. Cô quay sang cười trừ với Bách Gia Yến. “Có lẽ vậy, tôi cũng cảm thấy thế.”
Bách Gia Yến thấy không khí có phần gượng gạo, anh không hỏi Đồng Miên Miên gì thêm, xong sực nhớ ra một chuyện, không kiềm lòng được lại lên tiếng. “Chuyện của cô và chồng cũ thế nào rồi?”
Như nhắc lại vết thương trong lòng khiến Đồng Miên Miên không cười nổi, cô trầm mặc.
“Xin lỗi, không nên xen vào đời tư của cô.”
“Xong rồi. Không còn gì để nhắc tới.” Cô nói xong thì quay bước. “Bách Gia Yến, tôi phải trở về rồi, có duyên sẽ gặp lại.”
Anh nghe vậy liền cảm thấy khó chịu, biết bao giờ mới có duyên để gặp lại Đồng Miên Miên đây, một năm? Hai năm? Hay ba năm? Bách Gia Yến nhanh chân đảo bước theo Đồng Miên Miên từ phía sau.
“Nếu cô tin vào duyên số như vậy, thì cho tôi số phone đi.”
Đồng Miên Miên khựng lại, quay về phía sau khó
hiểu nhìn Bách Gia Yến. “Anh lấy số tôi làm gì?”
“Rảnh gọi đi uống nước thôi, không được ư?”
Cô suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại ra. Dù sao cô cũng không có bạn bè, để Bách Gia Yến lải nhải theo mình cũng vui.
“Đi về bảo trọng!”
Từ phía xa Đồng Miên Miên có thể nghe thấy gió biển đưa tới lời nhắc của Bách Gia Yến, khóe môi cô hơi cong lên, cùng người của Hoắc Từ Minh trở về.
Về đến nhà Đồng Miên Miên thấy bên ngoài có mấy chiếc xe, cô tỏ vẻ nghi ngờ rồi vào trong thì thấy Hoắc Từ Minh ngồi trên ghế, người của Hoắc Từ Minh đứng hai bên.
“Anh sao lại về giờ này?” Cô hỏi như không, khuôn mặt không quan tâm lắm.
Hoắc Từ Minh ngồi trên ghế, nhàn nhã ra hiệu cho Đồng Miên Miên đi tới. Cô vừa tới gần anh liền kéo cô ngồi vào lòng mình.
“Anh…” Cô tức đến nỗi không biết nói gì.
“Hôm nay nghỉ làm, đưa em đến một nơi.”
Nhìn biểu cảm thần thần bí bí của Hoắc Từ Minh, Đồng Miên Miên cũng tò mò.
Hơn một tiếng sau Đồng Miên Miên đứng trong một căn phòng khá rộng rãi và có rất nhiều người.
Nơi Hoắc Từ Minh nói là đây sao? Cô chớp mắt nhạt nhẽo.
Lớp học dành cho bố mẹ bé!
“Sao vậy, không vui?” Hoắc Từ Minh đứng ngay bên cạnh cô, tay khóa eo cô.
“Nơi anh đưa đến không vui cũng phải cười.” Đồng Miên Miên nhăn mặt cười thật khó coi cho Hoắc Từ Minh xem.
Hoắc Từ Minh coi vậy mà không tức giận, anh hơi nhếch môi lên một cái rồi đưa Đồng Miên Miên đến một chiếc bàn.
Ở đây có rất nhiều người, nhưng ngoài Hoắc Từ Minh không có ai là đàn ông cả!
“Ài, hiếm khi tôi thấy vợ chồng nào cùng đến đây lắm.” Cô giáo lớp học là một người phụ nữ trung niên rất gia giáo.
Những người phụ nữ mang thai ở đó đều quay lại nhìn hai người vẻ ngưỡng mộ.
Đồng Miên Miên đỏ mặt đưa tay lên chối cãi, cô và Hoắc Từ Minh không phải vợ chồng!
Bỗng Hoắc Từ Minh ôm lấy Đồng Miên Miên vào lòng mình, anh cười thanh lịch với giáo viên lớp học. “Cảm ơn. Để cô ấy đi một mình tôi không an tâm.”
Thịch…thịch…
Từng nhịp tim trong lồng ngực Đồng Miên Miên rung lên liên hồi, cô chậm rãi ngước lên nhìn người đàn ông đang ôm mình. Dẫu biết là một vở kịch, tại sao ở trong vòng tay anh ta cô lại thấy an toàn và ấm áp, tại sao khi ở trong cái lớp học này cô lại thấy anh ta và cô quả thực giống vợ chồng?
Sau khi mọi người đều chú ý vào bài giảng của cô giáo và các dụng cụ sơ sinh cần thiết đã chuẩn bị, Hoắc Từ Minh biết rõ có người nhìn mình vẫn chưa nỡ quay đi liền nhìn xuống, di nhẹ đầu ngón tay vào chóp mũi Đồng Miên Miên. “Nghiêm túc học hỏi, sau này chăm con sẽ dễ dàng.”
Đồng Miên Miên giật mình quay đầu về vị trí ừm nhẹ.
Bài giảng ngày hôm nay Đồng Miên Miên nghe rất chăm chú, cô thực hành theo cô giáo bên trên từng cử chỉ và hành động. Đôi khi cô cũng nhìn sang người đàn ông trầm tĩnh bên cạnh mình, anh lại có thể chú tâm như thế sao? Một người đàn ông xuất sắc trong mắt mọi người đang cố gắng học hỏi làm một người bố.
“Cái đó phải làm như thế này.” Thấy Hoắc Từ Minh gấp khăn sai, Đồng Miên Miên cười nhẹ, dịu dàng hạ tay xuống chỉ anh.
Hoắc Từ Minh nhìn cô, tựa như cô không phát hiện ra, anh hơi cong khóe môi một cái.