Chẳng cần để ý kĩ cũng thấy mắt của Bách Gia Yến đỏ ngầu như kiềm chế cảm xúc gì đó trong lòng không bộc lộ ra. Đồng Miên Miên hơi tắt nụ cười, cô rụt rè hỏi. “Anh sao thế?”
Bách Gia Yến ngưng nụ cười khó coi ấy, hơi cúi mặt xuống dùng tay khuấy khuấy chiếc thìa trong cốc cà phê đá, dường như chỉ cần nhìn Đồng Miên Miên vui vẻ thêm một giây cũng khiến anh không chịu nổi. “Không có gì, gió biển hơi mạnh thì phải.”
Cô ngây thơ quay mặt lại nhìn biển, thậm chí đưa tay ra vẫy vẫy giữa không trung kiểm nghiệm. “Vậy sao.” Nhưng gió vẫn vậy mà, đâu có thổi mạnh đâu.
Vừa rồi là muốn Bách Gia Yến ngưng trò đùa của anh ta lại nên Đồng Miên Miên mới tiện miệng nói dối một câu, quả nhiên có hiệu quả, nếu biết cô yêu đương với người khác rồi Bách Gia Yến rồi cũng sẽ đi tìm phụ nữ bên ngoài để khuây khỏa thôi, hơi đâu trêu đùa với phụ nữ đã ly hôn lại còn đang mang thai như cô chứ.
Đồng Miên Miên không để ý anh, nên không thể thấy từng cử chỉ của bàn tay của anh đang có chút run rẩy mất bình tĩnh. Trong đầu Bách Gia Yến các suy nghĩ đang đảo loạn, thế rồi anh tự an ủi tinh thần mình một phen, đưa cà phê đắng ngắt lên miệng uống vài ngụm trước sự khâm phục của Đồng Miên Miên. Bởi cô vốn không thể nhâm nhi đồ đắng như vậy.
“Tôi có thể hỏi em một câu không.”
Đồng Miên Miên ngẩng đầu nhìn Bách Gia Yến, cô hơi gật đầu ám chỉ đồng ý.
“Người đó…là chồng cũ của em sao? À không…hai người.” Bách Gia Yến bắt đầu loạn ngôn, anh đưa tay lên vò đầu mình một cái.
Đồng Miên Miên hơi nhíu mày, cô bặm môi cúi xuống rồi lại đảo mắt ra hướng biển ngắm nhìn hoàng hôn sắp tới.
“Hai người hôm đó chưa ly hôn đúng không?” Bách Gia Yến cuối cùng cũng hỏi được cô.
Đồng Miên Miên trầm ngâm, cô cười như đùa mà lại như không, ánh mắt nửa tà nhìn Bách Gia Yến. “Chúng tôi đã thật sự ly hôn.”
Anh ngẩn ngơ nhìn cô, Đồng Miên Miên đã ly hôn chồng cũ, hơn nữa vừa mới đây ly hôn thôi mà, cô nói với anh mình đang yêu đương, đâu thể nào yêu đương khi mới trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ. Lẽ nào… Trước khi ly hôn Đồng Miên Miên đã có tình nhân bên ngoài, đó mới là lý do?
“Tôi hiểu anh quan tâm tôi như một người bạn, Bách Gia Yến anh yên tâm, tôi hiện tại rất hạnh phúc.” Đồng Miên Miên cười rạng rỡ, mái tóc bay bay trong gió, cổ váy của cô bỗng bị gió thổi hơi chệch đi một chút, ấy vậy mà dấu hôn rất mờ nhạt trên cổ cô lại bị Bách Gia Yến thu lại trong tầm mắt nhanh nhẹn.
Đồng Miên Miên không nhận ra thái độ của Bách Gia Yến đã rất khác đi, xung quanh anh một mảng tối âm u bao phủ. Hai tay anh siết chặt lại thành nắm đấm, màu mắt hơi sậm đi.
Điện thoại cô lên tiếng rất đúng lúc, là Hoắc Từ Minh gọi.
Khóe miệng cô hơi giương cao, hai má hồng hồng lấy điện thoại ra, tay chỉ chỉ vào nó. “Anh ấy gọi, đợi tôi chút.”
Bách Gia Yến thoáng sững người, anh gật đầu nhìn cô rời ghế đi ra một khoảng xa nghe điện thoại. Đến một cuộc điện thoại thôi cũng thần thần bí bí, Đồng Miên Miên vốn coi anh là người ngoài. Cảm giác này khiến anh không thoải mái gì để tiếp tục ngồi đây uống nước với cô, anh cần không gian yên tĩnh để định thần lại, anh cần phải suy nghĩ lại từ đầu!
Chậm rãi đứng dậy đưa mắt nhìn người phụ nữ đang bày ra khuôn mặt hiền dịu khi nghe điện thoại kia, Bách Gia Yến cắn răng, sát khí bao quanh người rời khỏi quán cafe trước.
Đồng Miên Miên đang nghe điện thoại, không biết vô tình hay cố ý mà liếc mắt qua chỗ ngồi của mình, thấy Bách Gia Yến đã rời đi từ lúc nào không hay, ánh mắt cô hơi tối màu đi không còn long lanh nữa, không hiểu sao trong lòng trào lên cảm giác khó chịu.
“Tôi sẽ về ngay.” Cô nói nhỏ, vuốt tóc vào tai.
Bên kia Hoắc Từ Minh đang nghỉ ngơi giữa chừng, anh nới chiếc cà vạt quen mắt ra khỏi cổ một chút, ôn nhu nhắc nhở. “Không cấm em ra ngoài đi dạo, lần sau ra ngoài nhớ cho người theo, gió biển lúc lạnh lúc mát, em ốm thì sao.”
Đồng Miên Miên ấm lòng mỉm cười dịu dàng, cô quay về chỗ ngồi cầm túi xách. “Anh đang lo cho tôi hay cho con đây.”
“… Lo cho cả hai mẹ con em.”
Thoắt cái đã đến cuối tuần kể từ khi gặp Bách Gia Yến. Đồng Miên Miên mặc chiếc áo có đường may tinh tế, hệt
như tiểu thư nhà giàu, cô mặc quần thời trang hơi rộng một chút, đứng trước gương cô vô cùng đoan trang và khí chất.
Mái tóc dài của Đồng Miên Miên được người của Hoắc Từ Minh búi gọn ra sau gọn gàng, cô tới bàn trang điểm thoa một lớp son môi mỏng.
Cái tên Bách Gia Yến đó như ma vậy, thích xuất hiện lúc nào thì xuất hiện, thích biến mất lúc nào thì biến mất, thật khó đoán được tâm tư. Đồng Miên Miên không biết được Bách Gia Yến có phải coi mình là món đồ chơi như những cô gái khác không, nhưng một phần nào đó trong cô lại rất quý trọng anh.
“Chuẩn bị xong chưa.” Cửa mở, bóng dáng Hoắc Từ Minh xuất hiện với toàn thân lịch thiệp bóng bẩy, một con người hoàn mỹ.
Đồng Miên Miên khẽ gật đầu, cô đi tới bên cạnh Hoắc Từ Minh, cùng anh đến bệnh viện thành phố gặp bác sĩ giỏi nhất khoa phụ sản.
Bên ngoài nhà của Hoắc Từ Minh, một chiếc xe hơi màu đen trực chờ sẵn, nhìn bọn họ lái xe đi liền chậm rãi lái theo sau.
“Thế nào rồi?” Hoắc Từ Minh đứng ngay bên cạnh giường siêu âm, ngước mắt nhìn màn hình bên trên.
Đồng Miên Miên nằm trên giường, cô kéo áo xuống ngay sau khi bác sĩ siêu âm. Cô hồi hộp…
“Nhịp tim thai nhi rất khỏe mạnh, phôi thai phát triển bình thường không có dị biến. Chúc mừng hai người, là một bé trai.”
“Bé trai sao?” Hoắc Từ Minh cao giọng nhắc lại, ánh mắt anh dường như sáng lên mấy phần, anh hơi cười nhìn xuống Đồng Miên Miên.
Đồng Miên Miên nhìn Hoắc Từ Minh vui vẻ, rồi lại sờ tay vào bụng mình. Cô vậy mà lại mang thai bé trai, cái thai không có gì đáng lo ngại, thật là mừng!
Trên đường trở về nhà, ngồi trong xe của Hoắc Từ Minh, Đồng Miên Miên chăm chú vào tấm hình siêu âm mà vẫn còn chưa nhìn thấy rõ mặt mũi đứa bé trong bụng, cô cười tủm tỉm đến mấy lần.
“Thằng bé nhất định sẽ giống cha nó.”
Nghe vậy Đồng Miên Miên quay sang cắt lời. “Giống anh thì xấu tính quá, nó sẽ giống tôi.”
Anh cong cong khóe miệng, tay giữ chắc vô lăng. “Ồ vậy sao, tôi có linh cảm con tôi không giống em.”
“Hứ!” Đồng Miên Miên hất mặt, không thèm quan tâm Hoắc Từ Minh nữa.
Anh hơi liếc mắt nhìn Đồng Miên Miên một cái, sau đó hài lòng lái xe tiếp tục không đôi co với Đồng Miên Miên nữa.
Chiếc xe theo sau Hoắc Từ Minh về đến tận nhà hai người, đứng ở khoảng cách xa xa không dám lại gần nữa. Bên trong Thẩm Vũ mặc đồ kín mít, răng nghiến ken két đập phá mọi thứ trong xe.
“Chết tiệt! Mới rời xa mình vài ngày đã vui vẻ cùng ả ta đi khám thai. Đồng Miên Miên, tôi xem cô vui vẻ được đến bao giờ!”
Ban đêm sau khi Đồng Miên Miên thoa kem dưỡng da thì lên giường, định nằm giữ khoảng cách với Hoắc Từ Minh thì bị anh kéo tới nằm chung một chăn.
“Anh…” Cô bất mãn.
“Miên Miên, em thấy con chúng ta thế nào?”
“…”
Hoắc Từ Minh hơi hạ mắt nhìn Đồng Miên Miên vẫn đang im lặng kia, ánh mắt lạnh lẽo của anh vẫn chiếu lên cô không rời. “Em vẫn hối hận với cái thai?”
Đồng Miên Miên thoáng giật mình trước suy nghĩ của Hoắc Từ Minh, xong cô lại nghĩ anh đơn giản đang muốn trêu chọc mình, ép mình bắt chuyện với anh, cô liền lườm Hoắc Từ Minh một cái lạnh nhạt. “Nếu tôi hối hận thật thì sao? Có thể quay đầu làm lại không?”
Hoắc Từ Minh đen nghịt ấn đường trước câu hỏi có ẩn ý của Đồng Miên Miên. Anh hừ lạnh, đi ra khỏi phòng bỏ mặc cô lại.
Nằm trên giường một mình, Đồng Miên Miên co rúm người cười ngây ngốc. Hoắc Từ Minh này chắc chắn đang rất giận cho xem, ai nói ngày thường hay bắt nạt cô chứ, đáng đời.
Đồng Miên Miên nhắm mắt lại thì thầm. “Con à, mẹ rất mong chờ con đó.”