“B…Bách Gia Yến, anh vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?” Đợi khi Bách Gia Yến cúp điện thoại, Đồng Miên Miên mới kéo tay Bách Gia Yến nhấc mắt hỏi anh.
Bách Gia Yến cất điện thoại vào túi quần, giúp Đồng Miên Miên xách nốt các túi đồ nhỏ bé cô đang cầm trên tay.
Anh nhìn thẳng phía trước, không nhìn Đồng Miên Miên. “Giúp em nhổ cái gai trong mắt.”
Đồng Miên Miên cắn cắn môi, đây không phải là câu trả lời mà cô muốn từ Bách Gia Yến, anh đang cố tình lảng tránh trọng yếu của câu hỏi.
Bấy giờ cô mới cảm thấy kì lạ, trước giờ cô đều không thấy Bách Gia Yến đi làm, cứ nghĩ anh là con cháu thế gia nào đó, là người có tiền, xong những gì về gia đình của Bách Gia Yến cũng không phải là cô không biết, một người mẹ già ở nước ngoài như mẹ anh thì lấy đâu ra sức kiếm tiền cho con trai ở đây quậy phá? Thế thì rốt cuộc Bách Gia Yến là ai, anh từ đâu có nhiều tiền, anh từ đâu xuất hiện?
“Bách Gia Yến, anh đang giấu tôi điều gì đúng không?” Đồng Miên Miên dừng chân, nhíu mày hỏi Bách Gia Yến.
Hàng mi của Bách Gia Yến khẽ cụp, anh cũng dừng chân lại theo cô, xong lại quay đầu cười vui vẻ với Đồng Miên Miên. “Là em nghĩ nhiều.”
“Tôi không có!” Đồng Miên Miên gắt gao.
Bị bộ dạng hung hăng của Đồng Miên Miên làm cho giật mình, Bách Gia Yến thở dài rồi đi vài bước. “Về nhà rồi nói.”
Đồng Miên Miên cảm thấy kì lạ xong cũng đi theo Bách Gia Yến, cô rất mong đợi câu trả lời của anh. Bọn họ tuy mới quen biết không lâu nhưng lại tựa rất thân thiết, khó giấu nhau điều gì, thân phận của Bách Gia Yến như nào cô đương nhiên là muốn biết rồi.
Hai người cùng nhau lướt mình trên phố mà không để ý đến sự hiện diện của ai kia phía xa xa. Hoắc Từ Minh đứng bên đường, chỉ là vô tình lướt qua con phố này để về nhà, lại thấy Đồng Miên Miên cùng người đàn ông hôm đó kề cận bên nhau vui vẻ cười đùa. Tay nắm vô lăng của Hoắc Từ Minh hơi siết lại, anh nhìn bọn họ đến đỏ mắt, đến khi bọn họ hòa mình vào dòng người biến mất khỏi mắt anh.
Thật khó chịu khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Đồng Miên Miên mặc đồ rộng như vậy là cố che bụng mình sao? Cô không muốn để tên đó biết mình mang thai? Hay là tên đó vốn đã biết cô có thai, và cái thai đó lại là của hắn ta.
Hoắc Từ Minh rít gào một tiếng phẫn nộ, đạp ga xe lao thật nhanh trên đường, một loạt tiếng còi xe người đi đường cùng tiếng chửi rủa phát ra.
“Chuyện gì vậy nhỉ?” Đồng Miên Miên cũng nghe thấy, cô hơi ngoái đầu lại.
“Có lẽ là mấy tên ngốc đua xe thôi, không cần để ý.” Bách Gia Yến điềm tĩnh trả lời. “Hôm nay cũng đã muộn, hay là chúng ta đi ăn đồ Nhật đi, tôi biết một nhà hàng rất ngon, có lẽ phù hợp khẩu vị của em.”
Nghe đến đồ ăn Nhật là Đồng Miên Miên đã thèm, đúng là mang thai… Lúc thì không ăn được gì, lúc lại thèm thuồng tưởng như bị bỏ đói.
Hai người đi tới nhà hàng mà Bách Gia Yến đã đặt bàn trước, cùng nhau ăn uống đến giữa chừng Đồng Miên Miên lại hỏi Bách Gia Yến, dường như không có ý định cho qua.
“Bách Gia Yến, anh mau giải thích chuyện hồi chiều.”
Bách Gia Yến đang chuẩn bị đưa đồ ăn lên miệng liền mất ngon hạ nĩa xuống, dường như không đoán ra được Đồng Miên Miên lại gấp gáp như thế. Vốn dĩ chuyện này anh cũng không muốn giấu cô nữa nên biểu cảm rất thành thật.
“Đồng Miên Miên, em và Hoắc Từ Minh là mối quan hệ gì tôi không cần biết. Tôi biết em không muốn nói.” Bách Gia Yến từ từ nói, nhưng thật ra anh đã hiểu mọi chuyện kể từ khi gặp Mặc Thưởng chiều nay.
Đồng Miên Miên có chút sững người. Tại sao Bách Gia Yến lại nhắc đến Hoắc Từ Minh?
“Tôi và Hoắc Từ Minh… Chính là anh em với nhau.”
Keng!
Chiếc nĩa trong tay Đồng Miên Miên rơi xuống dưới đất, cô trắng bệch mặt mũi.
“Anh em?” Cô cười ngốc nghếch đến khó nhìn. “Anh em sao…”
Cô nhìn Bách Gia Yến. Bọn họ là anh em? Trong đầu cô không ngừng lặp lại câu nói này.
“Ừm. Anh em cùng cha khác mẹ.” Bách Gia Yến không mấy dễ chịu.
Đồng Miên Miên nuốt một ngụm nước bọt, đồng tử rung rung.
Là vậy sao, đúng rồi… Đồng Miên Miên tự cảm thấy mình ngu ngốc, cô đã từng liên tưởng Bách Gia Yến rất giống một ai đó rồi lại cho qua, giờ mới thấy…hai người họ
có nét gì đó rất giống nhau.
Trong mối quan hệ này khác gì cô là con rối, cô là một chiếc đĩa bay, bay qua bay lại lọt vào tay anh em nhà họ.
Thấy cô bắt đầu thay đổi thần sắc, suy diễn lung tung, Bách Gia Yến phủ nhận.
“Tuyệt đối không như em nghĩ. Tôi là con riêng nhà họ Hoắc, anh ta thậm chí chưa từng gặp tôi. Mối quan hệ không hề tốt đẹp.”
Đồng Miên Miên rưng rưng nước mắt, đặt tay ở bụng mình tủi thân. Dù là vậy, nhưng bọn họ chính là anh em trôi chảy chung một dòng máu, mối quan hệ này sao mà được chứ, Bách Gia Yến sẽ ra sao khi biết cô mang thai con của anh trai anh đây.
“Bách Gia Yến… Chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Cô nhỏ giọng.
Bách Gia Yến nghe xong toàn thân run rẩy, anh cố gắng giải thích. “Em nói gì vậy, tôi không đồng ý. Em thấy đấy, anh ta không biết tôi, tôi cũng không quan tâm đến nhà bọn họ.”
Đồng Miên Miên lắc đầu vô vọng không muốn nghe, rồi ủ rũ. “Bách Gia Yến, anh cho rằng tôi sẽ thích một người háo sắc như anh sao?” Cô không muốn nói điều gây tổn thương này cho Bách Gia Yến dù biết từ khi cô ở với anh, anh không hề qua lại với người phụ nữ nào nữa.
Bách Gia Yến u ám cả khuôn mặt, anh cắn răng siết tay mình, Đồng Miên Miên sao lại lôi vấn đề này vào đây.
“Tại sao em nghĩ, người háo sắc thì sẽ không chân thành?”
Đồng Miên Miên ngờ nghệch ngẩng đầu nhìn sự thống khổ từ Bách Gia Yến tỏa ra.
“Mà làm sao em biết được, người mà em luôn coi trọng đó… Sẽ chân thành hơn tôi?”
Người mà cô luôn coi trọng đó, chín phần mười là Bách Gia Yến nhắc đến Hoắc Từ Minh.
Khi anh nói, ánh mắt mới thăm thẳm làm sao, khiến cho người khác như đi lạc vào tâm tư của anh, một tâm tư đầy nỗi buồn và sự tệ hại, một tâm tư vốn âm u không như người khác thấy.
Đồng Miên Miên chảy xuống giọt lệ, ôm lấy hai tay mình.
Kết thúc một bữa ăn không vui vẻ, hai người bọn họ một trước một sau đi lang thang trên cây cầu lớn của thành phố, gió thổi về đêm lạnh đến run người, mặt sông êm ả những con thuyền trôi đến rồi trôi đi.
Từ phía sau Đồng Miên Miên là chiếc áo khoác của Bách Gia Yến, anh lo sợ cô cảm lạnh nên mới khoác lên cho cô.
Cô chỉ biết thất thần đi tiếp không nói gì, không khí này đã duy trì rất lâu rồi. Cả hai đều khó thở đến nghẹn họng, chỉ biết đi thẳng con đường không biết dẫn họ đi đâu.
Đồng Miên Miên dừng lại, cô quay người đón gió, hướng mặt ra sông lớn, đôi mắt nâu vô hướng nhạt màu, bọng mắt còn hơi sưng vì khóc.
Có hay chẳng hoàn cảnh này của cô còn chưa đủ đau khổ, trước mặt cô là một chiếc du thuyền xa hoa sáng chói ánh đèn. Mạn thuyền là một cặp đôi nam nữ mà có nhắm mắt cô cũng nhận ra.
Hoắc Từ Minh… Thẩm Vũ.
Đôi mắt cô mở to hết cỡ, nước mắt lần lượt tuôn trào khi thấy bọn họ hôn nhau. Những giọt nước mắt chảy xuống bàn tay đang nắm thanh chắn thành cầu của cô. Miệng cô không ngừng thở khó khăn, lồng ngực cô dường như bị tắc nghẽn lại.
Đúng lúc này sợi dây chuyền Hoắc Từ Minh mua cho cô đeo trên cổ vô duyên vô cớ bị đứt, rơi xuống…
“Ư…” Cô cắn môi.
Bách Gia Yến nhìn bên dưới cầu bằng ánh mắt căm hận, rồi lại nhìn người con gái bên cạnh mình, ánh mắt dần chuyển sang đau thương. Anh run rẩy đưa tay lên, chắn tầm nhìn trước mắt Đồng Miên Miên.
Đồng Miên Miên bị che đi cảnh tượng đó, cô thút thít ngẩng đầu nhìn Bách Gia Yến, anh phải đau lòng đến cỡ nào khi nhìn thấy cô khóc vì người đàn ông khác, hơn hết đó chính là anh trai của anh.