Ngày hôm sau đứng trước mặt Đồng Miên Miên, Bách Gia Yến liền biết đêm qua cô đã mất ngủ, quầng mắt cô thâm đen lộ rõ.
“Khó ngủ?” Anh gặng hỏi.
Đồng Miên Miên gật đầu một cái. “Không ngủ được.”
Bách Gia Yến thở dài, anh giúp cô cắt tỉa nốt mấy nhánh hoa hồng rồi cắm vào lọ thủy tinh.
“A…” Đồng Miên Miên cũng cắm hoa, nhưng lại bị một cảm giác nhói nhói nơi đầu ngón tay làm cho nhăn mặt rụt tay về.
“Sao thế?” Bách Gia Yến chuyển ánh mắt sang Đồng Miên Miên, thấy cô nhìn ngón tay mình anh mới phát hiện ra cô bị gai hoa hồng đâm chảy máu. “Thật là, em không cẩn thận một chút được sao.” Dứt lời anh đưa tay Đồng Miên Miên lên cho vào miệng cầm máu.
Đồng Miên Miên giật mình rụt tay lại ngay, cô nhìn Bách Gia Yến chằm chằm. Điều này khiến anh không khỏi buồn rầu.
“Nếu em không thích thì tôi xin lỗi.”
“K…không sao.” Nhận thấy hành động vừa rồi của mình có hơi cảnh giác quá đà, Đồng Miên Miên lắc đầu, giật lấy nột chiếc khăn giấy gần đó lau máu trên ngón tay.
Bách Gia Yến chầm chậm nhìn Đồng Miên Miên đang né tránh mình, tâm trạng liền không vui mà đứng dậy đi đến rủ lạnh rót một cốc nước uống cho tỉnh táo. Uống xong anh lại hít một hơi thật sâu quay đầu cười với Đồng Miên Miên. “Trưa nay em muốn ăn gì?”
Đồng Miên Miên suy nghĩ một hồi. “Không biết nữa, ăn gì đơn giản thôi cũng được, mỗi lần nấu ăn anh lại nấu cả đống món, ăn không hết thật phí.”
Anh vẫn giữ nụ cười ôn nhu đó, suy nghĩ lại đâu đâu. Anh đều là nấu những món bổ dưỡng cho thai phụ, anh đã phải thức cả đêm rất nhiều hôm để vào bếp học nấu ăn phục vụ cô, bởi cô đang mang thai mà…
“Sao thế?” Thấy Bách Gia Yến không nói gì, Đồng Miên Miên lên tiếng hỏi.
Có chút giật mình xong lại xoay đi, Bách Gia Yến cười xòa. “Không có gì, tôi định làm chim tần cho em ăn.”
Đồng Miên Miên mắt sáng rực, cô rất thích ăn chim tần đó.
“Vậy thì cảm ơn anh nhiều! Vất vả rồi.” Đâu vào đấy cô liền thu dọn chỗ cành hoa bỏ đi vào một chiếc túi, vui vẻ đứng dậy vứt vào thùng rác cách đó không xa.
Rất lâu sau trong lúc Bách Gia Yến đang nấu ăn, còn Đồng Miên Miên ngồi ở phòng khách gần đó xem tv, đột nhiên điện thoại của Bách Gia Yến reo vang, có người gọi.
Đồng Miên Miên với chiếc điện thoại của Bách Gia Yến trên bàn nhìn qua màn hình, không hiển thị tên người gọi.
“Có ai gọi anh này, tôi không thấy có tên, là số máy lạ đó!” Đồng Miên Miên hơi hướng mắt đến bếp rồi cao giọng nhắc nhở Bách Gia Yến.
Bách Gia Yến dùng chiếc muỗng nhỏ nhấm nháp gia vị, miệng cong lên, rất vừa miệng. “Đợi chút.” Anh trả lời, sau đó lại lấy một chiếc bát sứ tới múc ra một con chim tần thơm phức, mùi thuốc bắc lẫn rau, táo quyện lại tuyệt vời.
Chim tần được bê đến trước mặt Đồng Miên Miên, cô cười tươi nhận lấy bát sứ, nhắm khẽ đôi mắt hít một hơi thật sâu, không quên khen ngợi tay nghề của Bách Gia Yến. “Thơm quá, Bách Gia Yến anh không đi làm đầu bếp thật phí nha.”
“Ha ha, làm đầu bếp cho em là được rồi.” Bách Gia Yến vui vẻ đáp trả, anh cầm lên điện thoại nhìn màn hình, bỗng nụ cười tắt ngấm.
Đồng Miên Miên cũng để ý được biểu cảm nặng nề trên khuôn mặt Bách Gia Yến, cô định hỏi anh điều gì đó nhưng anh đã rất nhanh rời đi nơi khác nghe điện thoại.
Tầm mười phút sau khi Đồng Miên Miên mới ăn được một ít thịt trong bát thì Bách Gia Yến mới trở lại, cuộc điện thoại đó đã cất đi tiếng cười và bộ dạng vui vẻ của anh. Bách Gia Yến bây giờ vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.
“Anh sao vậy?” Đồng Miên Miên đặt bát xuống bàn.
Bách Gia Yến ngồi xuống trước mặt cô. “Miên Miên, có lẽ em phải ở lại đây một mình mấy ngày, tôi có chuyện phải rời khỏi đây, rất nhanh sẽ quay về.”
Đồng Miên Miên có chút lo lắng. “Là cuộc điện thoại vừa rồi có vấn đề ư? Gấp gáp như thế…”
Anh lắc đầu chấn an cô. “Không không, tôi bây giờ sẽ đi luôn.”
Đồng Miên Miên mím môi.
“Em có thể tự mình nấu ăn và ra ngoài mua đồ không? Hay tôi đi mua trước giúp em nhé.”
Đồng Miên Miên lắc đầu. “Tôi cũng từng là nội trợ đấy.”
Bách Gia Yến gật đầu yên tâm. Sau một hồi dặn dò Đồng Miên Miên kĩ lưỡng về cửa nẻo, bếp núc và điện đóm, anh mới yên tâm ra khỏi nhà mình, giao chìa khóa cho Đồng Miên Miên.
Trên đường ra sân bay tâm trạng Bách Gia Yến rất hỗn tạp. Cuộc điện thoại vừa rồi
là từ Hoắc gia, người nói chuyện điện thoại trực tiếp truyền lệnh của Hoắc Thừa Dục xuống, yêu cầu Bách Gia Yến quay về để gặp mặt bàn bạc về kế hoạch thừa kế.
Chỉ cần có trong tay quyền thừa kế và Đồng Miên Miên, Bách Gia Yến anh không còn cần thêm thứ gì. Anh chỉ cần người phụ nữ bên cạnh mình không phải chịu thiệt thòi, ít nhất phải suиɠ sướиɠ như khi bên cạnh Hoắc Từ Minh!
Chỉ là tại sao cuộc gọi lần này lại bất ngờ như thế, phu nhân Lưu lại đồng ý cho anh đặt chân vào Hoắc gia ư…
Chiều tà, Đồng Miên Miên bước đến bên cửa sổ, nhìn ra đường phố nhộn nhịp bên ngoài cửa, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại. Căn nhà vắng đi một tiếng nói không ngờ cũng khiến cô cảm thấy trống vắng.
Lúc này bên ngoài cửa nhà Bách Gia Yến có tiếng gõ cửa. Đồng Miên Miên quay đầu lại nghi ngờ, Bách Gia Yến chẳng phải đã nói đi mấy ngày sao, nhanh vậy đã quay trở lại rồi?
Cô tiến đến cửa, mở ra một cách bình thản. Cửa mở, cô ngước mắt lên nhìn người đối diện, trong chốc lát sắc mặt tái đi mấy phần.
“Lâu rồi không gặp.” Hoắc Từ Minh ôn nhu nhìn cô, toát ra muôn phần ấm áp.
Lồng ngực cô đập rộn, cô lùi lùi chân sau đó muốn đóng cửa lại. Người đàn ông này sao lại tìm cô chứ, sao lại biết nơi này.
“A…” Đồng Miên Miên sững người, đôi mắt nâu mở to trước cái ôm đầy bất ngờ của Hoắc Từ Minh.
Hai người cứ thế giữ mãi tư thế này, một người không muốn buông, một người mãi không thể mạnh mẽ đẩy người đàn ông này ra.
“Miên Miên, anh nhớ em.”
Thình thịch… Thình thịch… Từng nhịp tim Đồng Miên Miên như bị xáo trộn, hô hấp trở nên khó khăn, gì đây, gì đây? Cô nghe nhầm, chắc chắn là cô nghe nhầm mà thôi!
Thấy cô không nói gì, Hoắc Từ Minh từ từ hé mắt, bàn tay khẽ vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn của cô. “Đồng Miên Miên, anh nhớ em, rất nhớ em.”
“Anh…” Đồng Miên Miên run run, cô kìm chế cảm xúc, muốn đẩy Hoắc Từ Minh ra nhưng không được.
Chẳng phải đêm qua cô còn thấy Hoắc Từ Minh và Thẩm Vũ hôn nhau sao, bây giờ Hoắc Từ Minh đến đây nói với cô những lời này có nghĩa lý gì.
“Anh nói dối!” Đồng Miên Miên bất lực đứng chôn chân, cô nghẹn ngào.
“Anh không nói dối.” Hoắc Từ Minh buông cô ra, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô đưa lên chạm vào lồng ngực mình, để cô cảm nhận hơi thở và nhịp tim của mình. “Miên Miên, trở về bên anh, xa nhau vậy là đủ rồi.”
Xa nhau? Đồng Miên Miên cười thất thần. “Thẩm Vũ và…”
“Anh tuyệt đối xin hứa, không bao giờ gặp mặt Thẩm Vũ, Miên Miên, em xem, em cũng nhớ anh đúng không? Em yêu anh đúng không?” Hoắc Từ Minh đưa tay vuốt nhẹ má Đồng Miên Miên, lau đi nước mắt của cô.
Đồng Miên Miên ngây ngốc. Hoắc Từ Minh thay đổi một cách chóng mặt, cô không dám tiếp nghi.
“Đồng Miên Miên, em gầy đi?” Hoắc Từ Minh hơi nhíu mày nhìn cô toàn bộ. Tên Bách Gia Yến đó rốt cuộc chăm cô kiểu gì.
Đồng Miên Miên mờ nhạt bởi tất cả lời nói của Hoắc Từ Minh, cô cảm thấy mình giờ đây đang muốn tạo phản rồi, anh nhớ cô,… Còn cô lại rất muốn ôm anh ngay giây phút này, kể nể từng giây từng phút tủi thân của cô khi không được cùng anh trêu chọc nhau, không được ngắm nhìn thái độ cao ngạo của anh, đến cả bộ dạng hung dữ của anh khi quát tháo cô, hiểu lầm cô, rồi lại đến đây, trước mặt cô…bày tỏ tình cảm như này. Cô muốn nói mình yêu anh, nhưng cổ họng nghèn nghẹn, chỉ biết lao vào lòng anh ôm chầm cho thỏa mãn.