Mạn Mạn đầu dây bên kia mở to đôi mắt, bà nghẹn họng trước những gì Bách Gia Yến nói. Lần cuối bà gặp Hoắc Từ Minh, con trai của Hoắc Thừa Dục với phu nhân Lưu đã là hơn mười năm trước, khi đó Hoắc Từ Minh mới chỉ là học sinh.
Nhanh như vậy… cuối cùng thằng bé đó đã lập gia đình rồi ư? Phu nhân Lưu không để thằng bé ấy vợ ở Anh Quốc?
“Ý con người thằng bé lấy là một cô gái bình thường?”
Bách Gia Yến ngồi phịch xuống tựa vào tường, đầu hơi ngẩng lên tưởng tượng về Đồng Miên Miên. Trong tâm trí anh chính là một hình bóng nhỏ bé có khuôn mặt khả ái, một con người đoan trang không nhiễm bụi trần.
“Vâng, mẹ đoán đúng rồi đấy.”
Bà đưa tay lên bịt miệng kinh ngạc, đến một góc cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tiếp tục trò chuyện với Bách Gia Yến. “Không phải Lưu Ly đã sắp đặt một hôn thê cho nó rồi sao, nghe bố con nói Hoắc Từ Minh khi nào đủ ba mươi hai tuổi, cô gái đó tròn hai năm thì lập tức sẽ cử hành hôn lễ. Đây là một độ tuổi đẹp cho phu thê kết thân.”
Bách Gia Yến đưa tay lên vuốt tóc, vẻ mặt chẳng mấy bận tâm. “Mẹ, vậy chẳng phải rất tốt hay sao. Người như anh ta tốt nhất nên tìm người môn đăng hộ đối, yêu con gái nhà lành chỉ khổ người ta, Lưu phu nhân dễ gì để yên chuyện này diễn ra trước mắt.”
Bên ngoài căn phòng nơi Bách Gia Yến đang ở có tiếng bước chân ngày một tới gần, anh ngồi gượng dậy, gấp gáp nhỏ tiếng qua loa điện thoại. “Mẹ, việc này không được chậm trễ, hơn nữa hãy cử người đến đưa con ra khỏi đây, chúng rất đông một mình con khó mà đối phó.” Dứt lời Bách Gia Yến hạ điện thoại ấn nút tắt, lập tức xóa lịch sử cuộc gọi vừa rồi, cất máy vào lại túi quần tên bặm trợn vẫn đang bất tỉnh nhân sự kia.
“Gia Yến, Gia Yến? Alo, alo?” Mạn Mạn vội vã vừa gọi tên con trai vừa chạy ra khỏi phòng mình.
Những năm ở Anh Quốc tuy không được danh chính ngôn thuận bước chân vào Hoắc gia làm vợ bé của Hoắc Thừa Dục nhưng Mạn Mạn và con trai vốn không phải chịu thiệt thòi. Hoắc Thừa Dục là một con người có làm có chịu, mọi chuyện đã lỡ xảy ra ông ta cũng không mong muốn đứa trẻ trong bụng Mạn Mạn, xong vẫn để bà sinh ra Bách Gia Yến, hàng tháng chu cấp rất nhiều tiền cho hai mẹ con… Với một điều kiện phải ra ở riêng, không được chọc tức Lưu Ly.
“Mau, trong phạm vi một trăm km, tìm ra Bách Gia Yến cho tôi. Bất cứ ai khả nghi đều kiểm tra kỹ càng, con tôi có mệnh hệ gì các cậu đừng hòng tôi tha thứ!” Mạn Mạn nóng ruột chỉ tay vào mấy tên vệ sĩ đứng bên ngoài, bọn chúng dạ vâng ngay, điều thêm người rồi lập tức ra khỏi nhà đi tìm người theo chỉ thị của Mạn Mạn.
Bà nhìn bầu trời âm u bên ngoài, đưa hai tay lên cầu nguyện, chỉ mong con trai được bình yên. Bách Gia Yến là tài sản duy nhất mà bà có, vô cùng quý giá!
Cửa phòng phía bên kia bật mở, xông vào lại là mấy tên cao to, chúng nhìn người của mình nằm ra đất liền nheo mày với Bách Gia Yến.
“Cậu đã làm gì?”
Bách Gia Yến nhếch mép, đáy mắt trầm lặng một màu đen. “Ngứa mắt quá, thì đánh thôi.”
“Cậu…” Một tên định xông tới dạy dỗ cho Bách Gia Yến một bài học, nhưng lại bị tên bên cạnh ngăn lại. Hai tên hiểu ngầm ý nhau liền cứ thế cho qua, tiến tới lôi tên bị đánh ngất ra ngoài.
Căn phòng một lần nữa im lìm, Bách Gia Yến bây giờ chỉ việc ngồi vắt chéo chân đợi người tới cứu viện, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả vì bản thân sắp được gặp lại Đồng Miên Miên.
Lâu đài hiện đại của Hoắc gia, Anh Quốc.
“Cái gì? Ý cô là gì?” Một người phụ nữ trung niên có nước da trắng, khuôn mặt xuân quang không hề có nét của tuổi già, thân mình bao quanh khí chất cao quý của người giàu, tay bà vẫn cầm điện thoại.
Khó có thể không nhận ra, Lưu Ly, phu nhân của Hoắc Thừa Dục!
Bên cạnh bà là người phụ nữ có mái tóc vàng óng với đôi mắt đen láy sắc sảo, nhìn thoáng qua vẻ tinh nghịch nhưng không thiếu nét mềm mại, xinh đẹp.
“Ai vậy mẹ?”
Lưu Ly nhíu chặt đôi mày, bà nhăn mặt, có thể cảm thấy sức nóng qua bộ dạng này, bà đang phẫn nộ tột cùng. Điện thoại có vẻ chưa nói hết lời Lưu Ly đã tắt ngang. Bà thở hắt ra nhìn một hướng vô định.
“Mẹ bớt nóng.”
Ngồi trên ghế, phía sau Lưu Ly là Hoắc Tiểu Ngọc, đứa con gái ngoan duy nhất của bà đang cố gắng xoa dịu mình.
“Tiểu Ngọc.” Lưu Ly hạ giọng trầm đanh.
Hoắc Tiểu Ngọc cười diễm lệ đến trước mặt bà hôn gió. “Có
con đây.”
“Hừ, con có tâm trạng để đùa!” Bà lườm Hoắc Tiểu Ngọc một cái, tuy là không có ý ghét bỏ những phần lớn là không hài lòng với dáng vẻ tinh nghịch thường ngày của con gái.
Hoắc Tiểu Ngọc hơi bĩu môi lướt mắt nhìn xuống sàn nhà vẻ có tội thì nhận lỗi vậy. Có vẻ mẹ cô lại bị ai chọc phá tâm trạng rồi, hiếm khi cô thấy bà như vậy.
“Vừa rồi là ả Mạn Mạn gọi mẹ.” Bà khoanh tay trước ngực lạnh lùng. Thần sắc này đúng là rất giống ai đó.
Mạn Mạn? Hoắc Tiểu Ngọc tròn xoe mắt nghe không hiểu.
“Mẹ, Mạn Mạn là ai thế?”
“Mẹ nhỏ của con đấy.” Bà châm biếm, liếc mắt nhìn Hoắc Tiểu Ngọc.
Vừa nghe cô liền hiểu ra ý bà. “Không phải chứ, là cái người mang thai con của bố sao?” Cô đưa tay lên xoa cằm đăm chiêu. “Gọi mẹ hỏi thăm sức khỏe hả?”
Lưu Ly trừng mắt, phe phẩy tay. “Là nói anh trai con bên ngoài đã có tình yêu tình ót, còn cùng cô ta sắp sinh con đến nơi rồi.”
“…”
Hoắc Tiểu Ngọc mắt chữ A miệng chữ O kinh ngạc. Hoắc Từ Minh… có vợ có con bên ngoài?
Không thể được, người anh trai yêu quý đó lẽ nào lại không mời cô đám cưới? Thật đáng ghét!
“Đây là chuyện tốt mà mẹ.” Cô cười vui vẻ, vỗ tay một cái thơ mộng, không biết người nào may mắn được anh trai cô để mắt tới, cuối cùng anh trai cô cũng biết yêu rồi. Thật may quá, phận làm em gái mà Hoắc Tiểu Ngọc chỉ sợ anh mình thuộc giới tính thứ ba.
Lưu Ly đứng bật dậy quay lưng về phía Hoắc Tiểu Ngọc, bà hạ giọng. “Vớ vẩn, gia đình chúng ta không thể nạp một người thường vào làm dâu. Hôn thê của Từ Minh là Oản Oản, đã định là hai năm nữa sẽ làm đám cưới, bằng mọi cách mẹ không cho phép anh con muốn làm gì thì làm.”
Lại là cái truyền thống cổ hủ của gia đình họ Hoắc, Hoắc Tiểu Ngọc nhớ lại thì đúng là từ đời cố nội đến đời bố mẹ cô đều là con nhà người có quyền thế đến với nhau. Có lẽ đều là người tài giỏi nên ông nội cô, bố cô, đến cả anh trai và cô đều là kết quả tốt đẹp trong mắt người bình thường. Ai nấy đều nam thanh nữ tú tài giỏi khó ai sánh bằng. Tuy nhiên một hôn nhân không có tình yêu…
Hoắc Tiểu Ngọc thở dài, xem ra mẹ cô không có ý định để Hoắc Từ Minh hạnh phúc với tình yêu hiện tại rồi.
“Tin này có đáng tin không? Mẹ tin người phụ nữ đó sao?”
Lưu Ly quay lại, khuôn mặt bà trầm ngâm rồi thở dài. “Vì không tin nên mẹ mới định đến chỗ Từ Minh một chuyến, nếu đó là sự thật mẹ sẽ xử lý nhanh gọn giúp anh con. Nếu sai sự thật, ả ta nhất định không yên với mẹ.”
Không biết bà đang giúp anh trai cô hay là hủy hoại anh trai cô đây?
Hoắc Tiểu Ngọc nghĩ kế rồi búng tay nháy mắt một cái. “Mẹ yêu dấu, con xin xung phong ra trận thám thính tình hình cho mẹ.”
Bà nhìn cô con gái vẻ nghi ngờ, cả Hoắc gia đều biết hai anh em Từ Minh, Tiểu Ngọc có mối quan hệ rất mật thiết. Chúng luôn yêu thương và bênh vực nhau. “Con chính là muốn tiếp tay cho giặc, ủng hộ anh con chứ gì, đừng hòng qua mắt mẹ!”
“No, no! Mẹ đừng nghĩ con như thế.” Hoắc Tiểu Ngọc vắt chéo hai tay nghiêm túc. “Con ủng hộ quan điểm của mẹ, anh trai với Oản Oản vẫn là hợp đôi nhất! Con sẽ xử lý tiểu tam.” Cô nói âm giọng cao cao hạ thấp xuống dần, trong giọng ẩn chứa nhiều cảm xúc lẫn lộn khó đoán tâm tư.
“Giao cho con, đến nơi lập tức gọi mẹ, đừng để bố mẹ lo lắng.”
Rạng sáng tại sân bay quốc tế, chuyến bay dành cho thương gia cao cấp, bước xuống từ máy bay một thân hình cao ráo quyến rũ, từng đường cong mê hoặc lòng người, mái tóc vàng óng dưới ánh nắng càng thêm nổi bật.
Hoắc Tiểu Ngọc tháo kính râm đắt tiền ra, cong khóe môi đỏ bóng sang chảnh nhìn khung cảnh xung quanh. “Anh trai yêu dấu, em đến với anh rồi đây, yahoo!”