Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 67
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Chỗ Nam Nhiễm ngồi cỏ xanh đầy đất, cây cối tươi tốt.
Mùi cỏ xanh ngày hè tươi mát xen lẫn mùi bùn đất chui vào mũi rất dễ ngửi.
Tiểu Hắc Long mềm mại nói:
【 ký chủ vui vẻ không? Cô hoàn thành nhiệm vụ rồi đó. 】
Nó thật sự không ngờ ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Nam Nhiễm hoàn toàn không hề để ý hệ thống.
Tiểu Hắc Long rất vui vẻ, lầm bầm lầu bầu:
【 ký chủ, tôi đã giúp ngài bảo quản ba viên dạ minh châu. Chờ ngài gom đủ hai mươi viên dạ minh châu là có thể phát một lượt luôn. 】
Nam Nhiễm thờ ơ.
Cô ngủ dưới tàng cây cả một buổi trưa.
Chờ đến trời tối mới tỉnh lại, đứng lên.
Chỉ là nhìn đường ký chủ đi không giống như là về nhà.
Tiểu Hắc Long:
【 ký chủ muốn đi đâu thế? 】
Nam Nhiễm có vẻ rất trấn định:
- Đi mang dạ minh châu về nhà.
Rẽ trái rẽ phải, ước chừng đi hết nửa giờ, sắc trời đã hoàn toàn đen, trên bầu trời có những vì sao đang lấp lánh.
Không khí không còn oi bức như ban ngày nữa mà mát mẻ hẳn ra.
Cô đứng trước một căn biệt thự.
Lắc lắc cánh tay, lắc lắc chân.
Đảo mắt liền bò lên cửa sổ nhà người ta.
Cô mới bò vào phòng khách lầu một, trong phòng vốn đen nhánh nhưng khi chân cô vừa chạm vào sàn thì đèn sáng.
Thảm lông dê trắng tinh trải khắp mặt sàn nhà.
Bàn ghế, đèn treo thủy tinh.
Ly pha lê trong suốt.
Vách tường trắng tinh không nhiễm một hạt bụi.
Nhìn tới nhìn lui đều là màu trắng, không gian thể hiện sự thánh khiết cao quý không dính bụi trần.
Chỗ này không giống như là để người ta ở lắm.
Tầm mắt cô vừa chuyển dừng trên người Bạc Phong ngồi ở trên sô pha.
Bạc Phong mặc tây trang màu trắng nốt.
Giống như luôn ngồi ở đàng kia chờ cô bò cửa sổ vào.
Ánh mắt Bạc Phong lạnh lẽo:
- Sao bây giờ mới đến?
Nam Nhiễm nhìn hắn:
- Không phải anh nói hôm nay anh ngủ sớm, không