Editor: Fuurin
"Đừng quậy nữa . . ."
Trong một góc tối tăm, một người đàn ông tuấn lãng mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, trong mắt dường như chỉ có dung túng, nói.
"Quậy à?"
Hình như người phụ nữ cảm thấy hơi lạnh, toàn thân cô khẽ run, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây trở nên hơi tiều tụy, cô nghe thấy lời này, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà biểu hiện ra sự phẫn nộ và thê lương.
Mười năm, toàn bộ mười năm.
Từ khi cô mười lăm đến khi cô hai lăm, từ thời niên thiếu quen nhau cho tới đại học ước hẹn, cô may mắn xuất đạo sớm, lúc trước hắn coi như là do một tay cô cất nhắc, từng cái tài nguyên của hắn sau lưng đều có bóng dáng cô, cũng bởi vì vậy mà chính cô cũng đã bỏ lỡ rất nhiều tài nguyên tốt.
Khi đó hắn nói hắn tạm thời chưa muốn cùng cô bước ra ánh sáng khi chưa ổn định, cô tin, ngàn lừa vạn gạt, không dám nói nhiều một câu khi đang ở trước mặt người khác, mấy tháng thậm chí là nửa nắm không thấy mặt là chuyện thường.
Bây giờ cuối cùng hắn lại thú nhận là hắn có bạn gái, đáng tiếc người trong ngực hắn lại không phải là cô, cô chỉ hỏi thôi cũng biến thành quậy sao?
Cô gái hít vào một hơi, bắt đầu giằng co.
Người đàn ông này đương nhiên không muốn, viên kẹo này hắn vẫn chưa ăn vào miệng, không nếm thử sao có thể buông tay chứ. Miệng hắn vẫn nói những lời dịu dàng, nhưng tay thì tuyệt không buông lỏng.
Hai người bắt đầu ở trong góc lộn xộn lên.
...
Khi Tinh Nhan mở mắt ra, liền nhìn thấy trước mặt mình là một người đàn ông đang cầm lấy cổ tay cô, khống chế cô, đầu hắn còn đang tiến lại gần đây.
Mắt Tinh Nhan lóe lên sắc bén, "Buông ra."
Trình Nham có chút sửng sốt, liền vô ý thức mà nới lỏng tay.
Tinh Nhan xoa cổ tay.
Thế giới này đại khái chính là câu chuyện về một vị Tổng Tài bao dưỡng lại bao ra được một tình yêu đích thực.
Nữ chính của thế giới này là một tiểu hoa đán đang lên tên là Hứa Khai Tâm(*), vì cha cần dùng tiền gấp, bị buộc trở thành tình nhân của nam chính Nghiêm tổng, sau đó trong quá trình hai người ở chung, nam chính từ từ phát hiện cô gái này không giống như những tình nhân khác mà thật sự rất thuần khiết không giả tạo. Nữ chính cũng dần cảm động vì cách đối xử đặc biệt của nam chính, nhưng vào lúc này, Minh Nguyệt của nam chính trở về.
(*) Thật ra tên này là tớ chém vì không có bản raw, convert thì ghi là "Hứa Thật Vui Vẻ" tên kì cục quá nên tớ lấy âm Hán Việt của từ "vui vẻ" là tên cô ấy nhé.
Nữ chính đau đớn tan nát cõi lòng, thề quay lại với sự nghiệp, sau đó thu hoạch một đống hoa đào, tổng tài ghen lên, mới phát hiện ra rằng từ lâu hắn không còn yêu Minh Nguyệt nữa mà vô tình đã yêu nữ chính, cuối cùng câu chuyện kết thúc HE. (tức là Happy Ending đó :)) )
Cái người mà được tả là bị bạn gái trước vứt bỏ, bị Trần Dao uy hiếp - Trình Nham chính là một hoa đào trong số đó.
Mà đương nhiên, Quý Tinh Nhan chẳng là ai cả, trong câu chuyện của nữ chính, cùng lắm cô chỉ là một ảnh hậu bỏ bạn trai vì nghe người ta nói này nọ mà thôi.
Trên thực tế, tính cách của Quý Tinh Nhan cởi mở, vì nhan sắc xinh đẹp nên cô rất chú ý giữ mình trong sạch, vậy mà cuối cùng lại trở thành hòn đá kê chân cho bạn trai cũ, lúc chết còn bị tung ảnh khiêu dâm khắp nơi, danh tiếng sụt giảm tận đáy.
Nhưng, một chỉ cần một chỗ sinh ra thay đổi thì khắp nơi cũng sẽ có thay đổi, khoảnh khắc mà cô đến, thì nội dung vở kịch đã không còn như trước nữa.
Khi lấy lại phản ứng, sắc mặt người đàn ông có hơi khó coi một chút, nhưng vẫn cố dụ dỗ, "Ngoan nào, anh thật sự chỉ yêu mình em, đừng quậy nữa có được hay không?"
Hắn đã giải thích rồi, hắn và Trần Dao chỉ ở cùng một chỗ có một ngày, lại còn là do say rượu mất lý trí, bây giờ Trần Dao cầm theo đồ của hắn tối ép buộc hắn phải chịu trách nhiệm, vì tiền đồ, hắn còn cách nào đâu chứ?
Đùa ai vậy?
Đàn ông say rượu căn bản không cứng nổi. Còn say đến mất lý trí...không biết là do mất lý trí hay do bản thân không nhịn nổi đây.
Ống tay áo rộng thùng thình theo động tác tay của cô mà trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay trắng mịn, Tinh Nhan nhìn nhìn, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn cổ tay, có chút đau...Lập tức cười nhạt nhìn về phía người đàn ông.
"Có biết hậu quả của việc quấy rầy bạn gái cũ là gì không?"
"Không biết. . ."
Không thèm nhìn người đàn ông đang nhíu mày, cô thong thả vén lại những sợi tóc hơi lộn xộn ra sau tai.
"Để tôi dạy cho anh nhé."
Nụ cười trên mặt bỗng chốc tắt ngấm, chân dài mang theo tiếng gió tàn nhẫn đạp vào khớp xương của người đàn ông.
Chân hắn ta bị trẹo, lảo đảo một cái.
Còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cánh tay chụp lấy cổ, đè mạnh về phía tường, khiến cho đầu choáng mắt hoa, trong cổ họng phát ra tiếng kêu đau khàn khàn.
Hoàn toàn không có ý định dừng lại, Tinh Nhan chặn đầu hắn, đầu gối và bụng mềm tiếp xúc thân mật hai cái, động tác độc ác mà trôi chảy.
Bị đánh mạnh lần nữa, Trình Nham gập cả người lại, trán nổi gân xanh, lại bởi vì cái cổ đang bị ấn mạnh mà chỉ có thể rên lên khàn khàn, không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh. .
Tinh Nhan nhíu mày, chậm rãi vuốt lại nếp nhăn trên làn váy.
Nhìn người đàn ông trượt xuống sau khi mình thu tay lại, lúc này hắn cuộn mình thành một cục, sắc mặt vặn vẹo vì đau đớn, và phẫn nộ xấu hổ, hoàn toàn không còn vẻ giả vờ giả vịt như lúc đầu nữa.
- - Như vậy mới đẹp chứ.
Tinh Nhan khẽ hỏi."Hiện tại đã biết chưa?"
Người đàn ông thở hổn hển, trán nổi gân xanh, khóe miệng cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó lại không đạt đến đáy mắt.
Chậc, thật đáng tiếc, đã vậy rồi mà vẫn còn cố diễn. Cô thích nhất là ngắm nhìn vẻ mặt hận không thể giết cô nhưng chỉ có thể nén lại như vậy đấy.
Hình như nghĩ ra điều gì đó, cô gái lùi lại một bước, nhìn người đàn ông dưới chân mình, giơ tay thả một nụ hôn gió, giọng nói ái muội nũng nịu: "Hãy ngoan nào" .
"Hẹn gặp lại."
Sổ sách còn lại, cứ để lần sau từ từ tính tiếp.
Giá đã được chốt, nguyên chủ của cơ thể này đã sớm đầu thai, cần phải thực hiện nguyện vọng của cô ấy mới được.
Nghe rõ những lời của cô gái, trong mắt người đàn ông, đôi môi đỏ mọng đang đóng mở kia của cô giống như ma cà rộng, đẹp mà lại có chút kì dị, đồng tử nở to, đột nhiên Trình Nham lạnh cả người.
Đến cùng, có thể ở trong giới