“Tôi nói chuyện thế nào liên quan đếch gì đến anh.”
“Cậu……Cái loại cặn bã xã hội như cậu, không xứng làm việc trong công ty chúng tôi, giám đốc Bạch, sa thải cậu ta ngay đi.” Chung Khang Ninh giọng điệu dõng dạc.
“Tôi ủng hộ ý kiến của phó tổ trưởng Chung, Phương Dương là một tên lưu manh côn đồ.”
“Không sai, nếu không phải là cậu ta lôi đến đám côn đồ lúc nãy đến thì người của BTT cũng sẽ không tức điên mà bỏ đi.”
“Dự án này chúng ta hết hy vọng rồi, đều là do cậu ta.”
Những người khác trong nhóm dự án mỗi người một câu ở bên cạnh phụ họa.
Bạch Vi không nói chuyện, mà nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đó vừa tức giận lại vừa thất vọng.
Có lẽ là vì tôi đã làm rối tung dự án, cũng có lẽ đang do dự xem có nên sa thải tôi ngay lập tức hay không.
Tôi không để ý tiếng la lối om sòm của những người kia, chỉ bình tĩnh nhìn Bạch Vi, đợi cô ta mở miệng kêu tôi cút.
Nhưng cô ta chỉ nói một câu: “Anh nên giải thích thế nào đây?”
“Không rảnh giải thích với cô, tôi phải đi làm rõ chuyện này trước đã.” Tôi vừa nói vừa đi về phía bên đường.
Thực lòng mà nói, hiện tại tôi cũng chẳng thể giải thích được, gặp phải những chuyện như thế này, tốt hơn hết là nên giữ im lặng, chờ đến khi làm rõ tình hình rồi nói.
Bạch Vi không hiểu rõ về tôi, cô ta cũng không biết tôi đã gặp Tào Văn Hoài và kết thành thù oán, nhưng cô ta biết tôi đã từng ngồi tù, lại biết tôi có tính lưu manh.
Còn về Alava và các lãnh đạo cấp cao khác của BTT, họ càng không hiểu rõ về tôi, rất có thể thật sự cho rằng tôi có dính líu với đám côn đồ của địa phương, thậm chí nghĩ rằng tôi lấy cái này để đe doạ họ.
Cho dù họ cảm thấy việc này kỳ lạ, lại đoán được là quỷ kế của các đối thủ cạnh tranh khác, họ cũng chỉ sẽ giả câm giả điếc mà thôi.
Việc này vẫn phải tự mình tôi giải quyết, không phải là vì thắng được dự án, mà là không thể mất công chịu thiệt thế được, phải đòi mặt mũi về.
Thành phố Chiêng May không lớn, quán bar Carat không hề khó tìm.
Tên của quán bar rất lãng mạn, nhưng phong cách lại chẳng hề lãng mạn, nền nhà toàn vết ố và những nét nguệch ngoạc lộn xộn trêи tường, tất cả đều cho thấy đây là một nơi trật tự hỗn
Hơn nữa, ban ngày ban mặt vẫn có một đám côn đồ ở trong quán bar này uống rượu đánh bài.
Tôi bật quay video trêи điện thoại, bỏ điện thoại vào túi áo bên trái rồi bước vào.
Vì sự xuất hiện của tôi, quán bar vốn ồn ào náo động giờ lại rơi vào im lặng, bất kể là người đang đánh bài, người đang uống rượu, hay người đang ôm cô em người Xiêng La ăn mặc hở hang, dường như không ai bảo ai mà đều đưa mắt đổ dồn về phía tôi.
“Cậu ta là người của BTT lúc nãy, đến gây phiền phức đấy.” Có người đột nhiên lên tiếng.
Sau đó, đám người Xiêng La nhao nhao đứng dậy, vẻ mặt hung ác tới vây quanh tôi.
Tôi chậm rãi liếc nhìn một vòng, sau khi không nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo kia, bình tĩnh nói: “Tôi tìm vị tiên sinh có vết sẹo trêи mặt vừa nãy.”
Không ai đáp lại, đám người Xiêng La kia đã quây thành một vòng tròn, vây quanh tôi, từng người một như sói hoang đang nhìn chằm chằm con mồi, chỉ chờ sói đầu đàn ra lệnh là nhào lên phía trước.
Tôi không chút sợ hãi, vẫn lạnh lùng nhìn xung quanh đám người vẻ mặt hung ác này.
Loại tình huống này, tôi đã thấy rất nhiều khi ở trong tù, khi bị mấy chục người dẫm đạp trêи mặt đất, tôi đều có thể kéo theo mấy người làm đệm lưng.
“Cho cậu ta vào đi.” Khi bầu không khí cực kỳ căng thẳng, trong góc của quán bar cuối cùng cũng vang lên giọng tên đàn ông mặt sẹo.
Đám đông tự động rẽ ra một lối nhỏ, tôi thong dong đi qua.
Tên đàn ông mặt sẹo đang ngồi ở chiếc bàn sát trong cùng, bên cạnh có cô em người Xiêng La với thân hình bốc lửa, còn có hai người đàn ông thân hình vạm vỡ.
Thấy tôi đi đến gần, một người đàn ông có xương khớp tay to hơn trong đó tiến lên tiếp đón.
Tôi dang hai tay ra,