Tôi cau mày: “Anh Đỗ, sao thế?”
“Con khốn đó! Mẹ nó chứ!” Đỗ Minh Cường lại tức giận mắng nhiếc vài câu.
Dường như sau khi hít sâu một hơi, ông ta mới cố kiềm chế được cảm xúc của mình, chầm chậm nói: “Chiếc Lexus đó là của thằng em trai tôi, người tài xế đó cũng là người của nó.
Lần trước lúc cậu đến nhà tôi, chắc đã gặp người này rồi, đứng ngay cạnh Đỗ Minh Hào ấy.”
Tôi nhớ ra, sau đó nhíu chặt hàng lông mày: “Anh Đỗ, ý của anh là Ngải Lệ Toa và Đỗ Minh hào đang cấu kết với nhau?”
“Ừ đúng thế, chắc trăm phần trăm.
Đỗ Minh Hào và cô ta cấu kết với nhau, mục đích là… Có lẽ là muốn moi chút tin tức gì đó từ tôi, cũng có thể là muốn lấy mạng tôi cũng nên!”
Nghe thấy vậy, tâm trạng của tôi lập tức căng thẳng.
Chẳng trách Ngải Lệ Toa lại đổi xe giữa đường, rồi bắt một chiếc taxi khác về nhà.
Mục đích chính là không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa cô ta và Đỗ Minh Hào.
“Hừ! Con khốn đó! Bảo sao tự dưng nó lại gọi bảo nhớ tôi.
Tôi không nói cho nó biết mình đang ở Chiêng May, nó gọi cho tôi chẳng qua là được Đỗ Minh Hào bày mưu tính kế, muốn gặp tôi.”
Tôi không nhịn được hỏi: “Anh Đỗ, chuyện anh đến Chiêng May, anh có nói với ai không?”
“Tôi chỉ nói với mấy người tin cậy thôi… Khoan, ý cậu là bên cạnh tôi có nội gián ư?”
“Tôi không biết, người của anh thì anh phải hiểu hơn tôi chứ.”
“Mẹ kiếp! Lũ chó má ăn cây táo rào cây sung này!” Sau khi trầm mặc vài giây, Đỗ Minh Cường đột nhiên nổi đóa chửi một câu.
Rõ ràng ông ta đã đoán ra nội gián bên cạnh mình, thậm chí có thể đã biết được là ai.
Tôi hỏi: “Anh định xử lý chuyện này thế nào?”
Đỗ Minh Cường trầm ngâm một lát, giọng nói chợt trở nên lạnh lùng: “Chuyện tôi hận nhất trêи đời chính là phản bội, chắc chắn tôi sẽ không tha cho chúng nó.”
“Anh định giết họ à?”
“Đến lúc ấy cậu sẽ biết.”
Tôi không hỏi tiếp nữa, chỉ nói: “Tự anh phải cẩn thận đấy, tốt nhất là gọi thêm vài người thân tín nữa tới, dù gì thì Chiêng May cũng không phải là địa bàn của anh.”
“Cậu yên tâm, nó không dám làm loạn ở Chiêng May đâu.
Vì nếu nó chọc giận Suchat thì sau này bít cửa hợp tác với ông ấy.”
“Anh vẫn nên cẩn thận đấy, cẩn tắc vô áy náy.”
“Ừ, tôi biết rồi.
À, A Dương, mấy hôm này, có phải cậu định dẫn bạn học đi chùa Trắng chùa Đen không?”
“Ừ, chúng tôi đến đó chơi.”
“Thế thì cậu đừng dẫn họ đến Chiêng Ray, lúc này bên đó không được yên ổn lắm.”
“Được, tôi nhớ rồi.”
“À, tôi nghe nói tối nay cậu gặp chút phiền phức ở quán bar của Willen hả?”
Nghe thấy câu hỏi này, tôi không khỏi bật cười: “Tin tức của anh đúng là nhanh nhạy thật đấy.”
“Suchat kể với tôi, đây là địa bàn của ông ấy.
Biết cậu là anh em của tôi, nên cậu xảy ra bất kỳ chuyện gì, ông ấy đều báo cho tôi hết.”
“Chút chuyện vặt vãnh thôi, người của Suchat đến cái là giải quyết xong rồi.”
“Tôi còn nghe nói cậu đánh cho thằng con ẻo lả của Willen một trận thảm thương trêи sàn đấu hả?”
“Ờ, đúng là tôi có đánh hắn một trận.”
“Đánh hay lắm, tôi thấy thằng nhãi ấy ngứa mắt lâu rồi.
Bề ngoài tỏ ra nho nhã lịch thiệp, thực chất là một thằng điên vô lý.”
“Sở dĩ tôi lên sàn đấu đánh hắn cũng là vì nhìn chướng mắt quá.”
“Ha ha, thằng nhóc nhà cậu vẫn giống như xưa.
À, thôi không nói chuyện nữa, đi nghỉ sớm đi.”
“Ok, bye.”
Ngắt điện thoại của Đỗ Minh Cường xong, tôi ném máy lên giường, sau đó cởi đồ đi vào nhà tắm, tắm rửa.
Lúc dòng nước mát mẻ xối xuống người, trong lòng tôi vẫn có cảm giác giông tố sắp kéo tới.
Có lẽ Đỗ Minh Cường không thể tránh được xảy ra xung đột với Đỗ Minh Hào, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.
Anh em ruột trở mặt thành kẻ thù, chuyện này không chỉ xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết, mà có cả ở ngoài đời, đặc biệt là trong những gia tộc giàu có.
Nếu hai bên thật sự đánh nhau thì đó chính là khai chiến quy mô lớn.
Sẽ có người phải chết.
Đỗ Minh Cường từng nói, Đỗ Minh Hào qua lại với người của vùng Tam giác vàng.
Hơn