“Nhưng tôi sẽ không vì thế mà lơ là, khoảng thời gian này, tôi cũng đang sắp xếp và chuẩn bị, chỉ chờ khi nó khai chiến và máu chảy cạn, tất cả sẽ yên ổn trở lại.”
Giọng nói và sắc mặt của ông ta rất bình tĩnh, có lẽ trong lòng cũng vậy.
Tôi không đáp lại lời của ông ta, chỉ lặng lẽ nhìn ngọn đèn đường mờ ảo của vùng ngoại ô qua cửa xe.
Có lẽ Đỗ Minh Cường cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng anh em tương tàn, nhưng lại không biết phải làm sao.
Ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu, nên mới tỏ ra bình thản như vậy.
Sau vài giây trầm mặc, ông ta nói tiếp: “Cậu yên tâm, dù khai chiến, tôi cũng sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến việc hợp tác với Đồng An Chi.
Đến lúc đó, tôi sẽ rút về Chiêng Ray, không đến đây hỏi chuyện dự án nữa, mà sẽ giao cho cậu và Suchat xử lý là được.
“Đỗ Minh Hào cũng sẽ không thò tay đến Chiêng May đâu, dẫu sao nơi này cũng là địa phận của Suchat.
Trong dự án này có phần của Suchat và Sangsu, nên nó không dám làm loạn đâu.”
“Vì vài chuyện làm ăn và quy tắc giang hồ, nên Suchat và Sangsu không tiện trở mặt với nó và cũng ngại ra mặt giúp tôi, họ chỉ có thể âm thầm giúp tôi từng chút một thôi.
Nhưng nếu nó dám thò tay đến Chiêng May và hoàn toàn trở mặt với Suchat và Sangsu, nó sẽ không có lợi ích gì cả, chỉ càng thua thê thảm hơn thôi.”
“Vì vậy, chuyện của gia tộc tôi không liên quan đến vụ hợp tác dự án này.
Nếu Đồng An Chi có hỏi, cậu cứ nói thật cho tôi.”
Tôi gật đầu: “Được, chắc ông ấy cũng không hỏi chuyện này đâu.”
“À, A Dương, tôi có thể nhờ cậu một việc không?” Ông ta đột nhiên nhìn tôi một cách nghiêm túc.
“Đừng khách sáo thế, làm được gì tôi sẽ làm ngay.”
Ông ta gật đầu mỉm cười, sau đó trịnh trọng nói: “Nếu Đỗ Minh Hào thật sự muốn khai chiến, tôi muốn đưa bọn trẻ về nước ở một thời gian.
Cậu có thể đưa chúng về và chăm sóc chúng nó hộ tôi được không? Cậu biết đấy, tôi chỉ có mình cậu là bạn ở trong nước thôi.”
“Cậu yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.
Chỉ là tôi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thôi.
Chỉ cho chúng về nước một thời gian, chờ sự việc qua đi, tôi sẽ lại đón chúng về.”
Tôi cau mày nhìn chằm chằm vào ông ta, một lát sau, mới nghiêm túc gật đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tụi nhỏ.”
“Thế thì tốt.”
Đỗ Minh Cường cảm kϊƈɦ vỗ vai tôi.
“A Dương, còn một chuyện nữa.
Tôi đã lần lượt chuyển một ít tài sản về nước, chẳng may tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc chắn không giữ được tài sản ở bên Xiêng La này.
Nhưng cậu có thể xử lý tài sản trong nước hộ tôi không? Chờ các con tôi lớn rồi chia cho chúng nó, đương nhiên chắc chắn tôi sẽ trả công cho cậu theo…”
“Anh nói cái quái gì thế?” Tôi không nhịn được ngắt lời ông ta, hơi bực bội nói: “Đừng nhắc chuyện ngoài ý muốn nữa, anh thấy mình không đánh lại được Đỗ Minh Hào à? Dù đến lúc đó không đấu lại được, có thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng, nhớ chưa?”
Đỗ Minh Cường cười: “Nhớ rồi, cậu yên tâm, tôi rất sợ chết, chỉ là đề phòng chẳng may thôi.”
Đúng là ông ta rất sợ chết.
Ngày trước khi ở trong tù, mỗi lần làm gì, ông ta đều trốn sau lưng người của mình, không bao giờ chủ động xông lên trước.
Sợ chết là chuyện tốt, người không sợ chết thì thường hay chết khá sớm.
Tôi cũng không muốn xử lý chuyện làm ăn thay Đỗ Minh Cường, càng không muốn nuôi con giúp ông ta.
Huống hồ, ông ta có những hai đứa con, vừa nghĩ đến đám trẻ con ở độ tuổi này, tôi đã thấy đau đầu.
Nhưng nếu ngày đó thật sự xảy đến, đương nhiên tôi sẽ không thể bỏ mặc mấy đứa con của ông ta được.
Vì ông ta thật sự coi tôi là bạn!
Ông ta có thể kể chuyện muốn chia nhà cho tôi biết, có thể bảo tôi trông con và quản lý tiền bạc hộ, đủ thấy ông ta tin tưởng tôi đến mức nào.
Chúng tôi không nói đến chuyện Đỗ Minh Hào nữa, chỉ trò chuyện về các chủ đề khác.
Đến khi xe đi vào nội thành và dừng trước cổng khách sạn tôi ở.
Tôi quay về phòng khách sạn, đi tắm, sau đó nằm lên giường xem điện thoại.
Đã mấy tiếng đồng hồ kể từ lúc đám Ôn Hân lên máy bay rồi.
Lúc tụ tập với đám Đỗ Minh Cường, tôi đã nhận được điện