Môi tách ra, cô ta vội vàng chống dậy khỏi người tôi, lùi nhanh ra sau, lùi tới sau bức tường, vừa chỉnh lại vạt váy vừa thở dốc nặng nề.
Có vẻ như cô ta không định gọi cảnh sát.
Lúc nãy khi cô ta rời khỏi người tôi, tôi có cảm giác như trút được gánh nặng, vì áp lực đè nặng nơi lồng ngực quá lớn, lại có cảm giác thất vọng và tiếc nuối, cảm thấy bản thân mình vừa để vụt mất một việc rất quan trọng.
“Nói xem, anh định đối phó với Tào Văn Hoài như thế nào, làm sao giành lại được dự án?” Bạch Vi đột nhiên hỏi.
“Đến lúc đó cô sẽ biết, tôi sẽ dẫn cô đi xem một màn kịch hay.”
“Hừ, giả thần giả quỷ, tôi đang muốn xem xem anh làm thế nào để giành lại được dự án kia.”
Nói xong, Bạch Vi xoay người bước ra ngoài.
“Giám đốc Bạch, nhớ nghe ngóng hành tung của Tào Văn Hoài, sau đó gửi số điện thoại của gã và Alava cho tôi, với cả động tĩnh của người Ấn Quốc và người Hoa Quốc nữa nhé.” Tôi với theo bóng lưng cô ta nói.
Cô ta không trả lời, chỉ nghe thấy tiếng mở cửa và “bịch” một tiếng sập cửa.
Tôi thò đầu nhìn ra cửa, sau khi chắc chắn cửa đã đóng, lắc đầu cười, sau đó kéo chăn và gối tiếp tục ngủ.
Tối qua viết bản thảo tới tận nửa đêm, gấp rút và chuyên tâm cực độ viết bài giới thiệu và diễn thuyết dài hai giờ đồng hồ, thực sự có chút mệt mỏi.
Sau khi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết, tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đẩy Bạch Vi vào tường, cấp thiết muốn làm các hành động không thể miêu tả được, trong mơ Bạch Vi cực kỳ phối hợp, giống như thừa nhận thất bại vậy.
Tôi có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ muốn một lần buông thả theo bản năng.
Đúng lúc mấu chốt quan trọng nhất, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng chuông quen thuộc chói tai, giống như bỗng dưng bị dội gáo nước lạnh lên đầu.
Tôi giật mình thức giấc, lúc này mới phát hiện vừa nãy là nằm mơ, nhưng tiếng chuông quen thuộc chói tai đó vẫn không ngừng vang lên, nguồn gốc là từ chiếc điện thoại mà tôi đặt trêи đầu giường.
Tôi nổi điên chửi một câu, cầm điện thoại lại xem, là số điện thoại không lưu tên nhưng có vẻ hơi quen.
Tôi nghi hoặc nghe điện thoại, bên trong vang lên một giọng nói quen thuộc: “Phương Dương, không làm phiền anh chứ?”
“Lạc Thủy?” Vừa hỏi xong, tôi có chút hối hận tại sao mình không thêm chữ Lâm phía trước.
“Ừ, là em đây.”
“Có chuyện gì?”
Nghe thấy câu hỏi lạnh nhạt của tôi, Lâm Lạc Thủy ở đầu điện thoại bên kia rơi vào trầm mặc.
Tôi muốn cúp máy, không muốn lại có bất cứ vướng mắc yêu hận lề rà lề rề với cô ấy nữa.
Bởi vì tôi đã không còn là chàng thanh niên ngu ngốc yêu sâu đậm đến mức coi tình yêu là trêи hết của ba năm trước.
Ngay khi tôi chịu không nổi định ấn cúp máy, Lâm Lạc Thủy cuối cùng cũng mở miệng, nói với giọng điệu dạ dạ vâng vâng với sự ray rứt nồng đậm:
“Phương Dương, xin lỗi, em gọi điện là muốn xin lỗi anh, ngay từ đầu em không hề hay biết Văn Hoài anh ấy lại dùng cách không được quang minh lỗi lạc này để……Tóm lại, thực xin lỗi, em thay anh ấy xin lỗi anh.”
Tôi có chút không kiên nhẫn: “Sao lại phải xin lỗi? Hoàn toàn không cần thiết, tôi cũng không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta, nếu đã đối đầu rồi, vậy thì đối đầu đến cùng đi, xem cuối cùng ai nằm bò xuống trước thì người đó là cháu nội.”
“Phương Dương, thực ra con người anh ấy không hề xấu, chỉ là quá hiếu thắng, tính khí cũng hơi nóng nảy mà thôi, anh không cần phải như vậy đâu, hơn nữa, anh…… anh không thắng nổi anh ấy đâu.”
“Ha ha.” Tôi không nhịn được liền bật cười, “Chưa đến phút chót, ai thắng ai thua vẫn không chắc đâu, em cứ đợi đó mà xem đi.”
“Phương Dương……”
“Còn có chuyện gì nữa không?”
“Anh đã thay đổi rồi.” Khi nói câu này, Lâm Lạc Thủy dường như có chút do dự.
Tôi bình thản trả lời: “Em nói không sai, quả thực anh đã thay đổi, ba năm ngồi tù khiến anh mạnh mẽ hơn, sống thực tế hơn, đối với rất nhiều chuyện cũng đã nghĩ thoáng hơn, nhưng anh thay đổi như thế nào cũng không liên quan đến em, giữa chúng ta sớm đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi.”
“Đúng rồi, năm vạn trước đây em chuyển cho anh, anh sẽ trả lại cho em, chậm nhất là một tháng,