Đàn em của Bansha cũng kéo hai tên vệ sĩ kia ra ngoài, rồi nhét riêng vào hai chiếc xe khác.
Hai tên vệ sĩ đó khá thức thời, luôn trầm mặc không lên tiếng, ngoan ngoãn để mặc cho người của Bansha muốn làm gì thì làm, nên không bị ăn đòn.
Có lẽ sau khi vào đồn cảnh sát, họ sẽ nhanh chóng ra ngoài, vì họ chỉ thực hiện trách nhiệm bảo vệ Cung Chính Vinh, chứ không tham dự vào vụ thuê người đánh người khác, hay thậm chí là thuê người giết người của Cung Chính Vinh.
Vì lúc đuổi theo tôi, Yako đã rút súng ra, y còn nổ súng trong rừng.
Những hành vi này có lẽ sẽ bị tòa án nhận định là hành vi cố ý giết người.
Vả lại, rất có khả năng là đám Yako sẽ chủ động gánh hết tội, nói với cảnh sát là Cung Chính Vinh tự liên hệ với họ, chứ không nhắc đến Đỗ Minh Hào, vì nếu họ bán đứng gã thì sẽ có kết cục rất thê thảm.
Trừ khi cảnh sát kiếm cây gai đâm họ giống như tôi đã làm, nghiêm khắc bức cung thì may ra mới có thể khiến họ khai ra Đỗ Minh Hào.
Đây là kết quả tốt nhất, nếu có cảnh sát cấp cao ủng hộ, lại có đủ chứng cứ, cảnh sát sẽ ra tay với Đỗ Minh Hào.
Dù không bắt được gã, nhưng cũng có thể ép gã đi vào khu Tam giác vàng ở biên giới Xiêng La, Lan Xang và Miến Quốc.
Nếu vậy thì sự uy hϊế͙p͙ của gã với Đỗ Minh Cường tự nhiên sẽ biến mất, Đỗ Minh Cường có thể tránh được một trận quyết đấu nội bộ.
Tôi cũng coi như gián tiếp giúp ông ta một chuyện lớn.
Nhưng tình huống này có lẽ sẽ không xảy ra, chắc chắn đám Yako đã biết quy tắc.
Sau khi bị bắt, chắc Đỗ Minh Hào cũng sẽ cho người chuyển lời đến họ, bảo họ phải giữ mồm giữ miệng.
Họ đương nhiên sẽ không dám khai gã ra, nếu không thì sẽ chết rất thảm, còn có cả người nhà của họ nữa.
Còn sau khi Cung Chính Vinh bị bắt, kiểu gì cũng sẽ có người của Đỗ Minh Hào đến cảnh cáo hắn.
Ví dụ như nếu hắn khai gã ra thì sẽ chết trong nhà giam chẳng hạn.
Vì vậy, rất có khả năng là Đỗ Minh Hào sẽ không gặp hề hấn gì.
Với tôi mà nói, nếu có thể cho Cung Chính Vinh ngồi tù vài năm cũng coi như là một kết quả không tệ rồi.
Đến lúc đó, Cung Chính Vinh sẽ đi tù ở Xiêng La, có hắn ở đây, người nhà họ Cung cũng không dám quá trắng trợn nữa.
Tôi ngồi trêи xe A Việt, đi theo sau Bansha đến đầu đường ban nãy, sau đó bảo đám Bansha ném Cung Chính Vinh và hai tên vệ sĩ đó xuống đường.
Chúng tôi vẫn trói tay và nhét vải vào miệng họ như cũ.
“Anh Dương, ném chúng ở đây là xong ạ?” A Việt có vẻ hơi khó hiểu.
“Ừ.” Tôi gật đầu, sau đó nói với Bansha: “Bảo anh em của ông về trước đi, chúng ta ở lại xem là được rồi.
Nhớ bảo họ đi đường khác, tránh nửa đường gây sự chú ý với cảnh sát.”
“Được.” Bansha nói với đám đàn em vài câu, sau đó bọn họ đều lên xe rời đi.
Bây giờ chỉ còn lại chiếc Mec mà A Việt lái và xe của Bansha.
“Quay đầu xe lại đã, lát nữa khi cảnh sát chuẩn bị đến, chúng ta sẽ đi từ đây, tránh gặp họ.”
Tôi chỉ về phía một con đường khác, từ lối đó về thành phố Chiêng May sẽ phải đi một đường vòng.
Nhưng chắc chắn đám Natcha sẽ đi con đường gần nhất từ trong thành phố đến đây, hai bên không thể chạm mặt nhau trêи đường được.
A Việt và Bansha leo xe lên quay đầu theo lời tôi nói, đỗ xe bên đường và không tắt máy, sau đó họ quay lại đứng ở ven đường nhìn Cung Chính Vinh và hai tên vệ sĩ.
Cung Chính Vinh và hai người vệ sĩ của hắn ngồi chồm hổm trong rãnh nước ở ven đường, lúc có một chiếc xe đi ngang qua, Cung Chính Vinh ê a muốn nhảy ra khỏi rãnh nước đó, nhưng đã bị A Việt đạp cho một cú trở lại.
Bansha và anh Thái quay lưng về phía mặt đường, lôi ngay một khẩu súng đen ngòm ra, làm ra vẻ đang đi tiểu, mượn cơ thể che chắn cho khẩu súng rồi chĩa về phía hai tên vệ sĩ đó.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, nơi đây là rừng núi hoang vắng.
Trong đêm tối mịt