Nói đến đây, cô ta do dự liếc mắt nhìn tôi.
Tôi biết cô ta muốn hỏi cái gì, nên thản nhiên đáp: “Cô cứ thoải mái.”
Cô ta nói với điện thoại: “Vậy bây giờ anh tới đây đi, em sẽ gửi địa chỉ phòng ăn cho anh.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ta lại bấm điện thoại một hồi.
Sau đó cô ta ngẩng đầu, có phần áy náy nói với tôi: “Phương Dương, xin lỗi, tôi có người bạn vừa tới Xiêng La, tí nữa muốn tới đây ăn cơm, hi vọng anh không ngại.”
“Bạn trai hả?” Tôi nghe được giọng đàn ông phát ra trong điện thoại, không nhịn được tò mò hỏi một câu.
“Không phải, là một người bạn chơi thân từ nhỏ.”
“Vậy là thanh mai trúc mã rồi. Gọi anh ta đến đi, tôi ăn no sẽ rời khỏi không quấy rầy hai người.”
Nói xong, tôi cúi đầu ăn tiếp.
Lúc ăn gần xong, Bạch Vi bỗng đứng dậy, khẽ vẫy tay về phía cửa.
Tôi quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc vest, vóc dáng cao to khuôn mặt tuấn tú đi tới.
“Chính Văn, lâu lắm không gặp.” Bạch Vi vui vẻ duỗi tay về phía hắn ta.
“Tiểu Vi, lâu không gặp, càng ngày em càng xinh đẹp hơn đấy.” Người đàn ông trẻ tuổi cầm tay cô ta, dịu dàng nói với chất giọng rất từ tính.
“Cảm ơn anh.” Bạch Vi vui vẻ cười, thế rồi quay về phía tôi, nói: “Giới thiệu một chút, đây là trợ lý của em, Phương Dương. Người này là bạn tốt của tôi, phó tổng giám đốc phòng kinh doanh tài chính của tổng công ty tập đoàn, Cung Chính Văn.
Tôi khá ngạc nhiên. Tôi biết tổng công ty tập đoàn, chính là tập đoàn Dụ Phong, thuộc top 100 xí nghiệp đứng đầu trong nước, chủ yếu kinh doanh thiết bị điện gia dụng. Phần mềm Trí Văn cũng chỉ là cái công ty con được tập đoàn Dụ Phong thành lập vào cuối thập niên 90 để đặt chân vào ngành công nghiệp máy tính mà thôi.
Tôi ngạc nhiên bởi trông Cung Chính Văn xêm xêm tuổi tôi, mà đã làm phó tổng giám đốc một phòng ban chuyên nghiệp của tập đoàn Dụ Phong rồi.
Nhưng nghĩ đến những lời Bạch Vi nói trước đó, tôi nhanh chóng trở lại bình thường. Hình như Bạch Vi là thiên kim tiểu thư của ông chủ tập đoàn hay người đồng sáng lập tập đoàn. Cung Chính Văn là bạn từ thời thơ ấu của cô ta, nói cách khác Cung Chính Văn cũng là con cái nhà giàu, chắc chắn bố hắn ta cũng giữ chức vị rất cao trong tập đoàn Dụ Phong.
Khác với vẻ ngạc nhiên của tôi, Cung Chính Văn thì lộ ra vẻ lão luyện thong dong, thậm chí còn đánh giá tôi với ánh mắt tỉ mỉ.
Nói thật, tôi rất không thích loại ánh mắt này.
“Thì ra là anh chính là Phương Dương.” Cung Chính Văn bỗng lên tiếng, giọng điệu rất bình thản, không nghe ra được cảm xúc đặc biệt gì, nhưng cũng không có ý muốn bắt tay với tôi.
Tôi biết giới kinh doanh và giới quan chức có một điều kiêng kỵ. Người có địa vị thấp không thể chủ động bắt tay với người có địa vị cao, vì thế tôi đứng lên thản nhiên gật đầu: “Chào phó tổng giám đốc Cung.”
“Ừ.” Cung Chính Văn cũng khẽ gật đầu, lại dùng giọng điệu khoan dung tựa như người lãnh đạo, nói:
“Tôi nghe nói anh từng ngồi tù, còn có quan hệ với côn đồ ở Chiêng May, nhưng giám đốc Bạch vẫn giữ anh bên người, chắc hẳn là coi trọng năng lực của anh. Tôi tin tưởng ánh mắt của cô ấy, thế nên anh phải làm việc cho tốt vào, ngừng dính dáng đến những kẻ trước đây, nếu không cho dù giám đốc Bạch coi trọng tài năng của anh, lãnh đạo công ty cũng không thể giữ anh lại.”
Tôi không lên tiếng, chỉ cau mày bình tĩnh nhìn hắn ta.
Cung Chính Văn có vẻ lười phản ứng với tôi, rất phong độ lịch thiệp giúp Bạch Vi kéo cái ghế ra, đợi cô ta ngồi xuống, hắn ta mới ngồi ở bên cạnh Bạch Vi, khẽ giọng nói chuyện với cô ta về những điều được trải nghiệm khi vừa tới Chiêng May.
Tôi rất khó chịu, hắn ta chỉ là người của tập đoàn Dụ Phong, mà Phần mềm Trí Văn thì là một công ty vận hành độc lập, hắn ta lấy quyền gì để quản tôi? Còn bày ra cái dáng vẻ người lãnh đạo nữa chứ.
Chẳng lẽ, vừa nãy hắn ta ra oai phủ đầu tôi?
Xem ra là thế rồi, Cung Chính Văn biết quá khứ của tôi, hơn nữa còn biết tôi có quan hệ với Bansha, chắc chắn là vẫn luôn để ý đến Bạch Vi, thậm chí còn rất chú ý đến người đàn ông xuất hiện bên