Tôi và cô ấy hào hứng hò hét ở buổi party, ngạc nhiên khen ngợi sân khấu biểu diễn của người chuyển giới bên dưới, cuối cùng đi đến một nhà hàng khá yên tĩnh ở một vị trí hẻo lánh, chúng tôi ngồi ở chiếc bàn cạnh đường phố bên ngoài nhà hàng.
Văn Giai dựa lưng vào ghế, nhìn ánh chiều tà, khóe miệng cong lên: “Hôm nay chơi đã quá.”
Tôi không nói gì, chỉ lặng im ngắm nhìn gương mặt không được coi là quá xinh nhưng thanh tú của cô ấy.
“Gì mà nhìn người ta khϊế͙p͙ thế?” Cô ấy có vẻ hơi xấu hổ.
“Vì cô xinh.”
“Ha ha ha.” Cô ta cười híp mắt: “Chắc anh tán gái đỉnh lắm.”
“Thế cô có bạn trai chưa?” Tôi tiện thể hỏi một câu.
Văn Giai không vội trả lời ngày, mà nín cười, ra vẻ cảnh giác nhìn tôi.
“Anh định cua tôi à?” Cô ấy đột nhiên hỏi, sau đó vẻ hơi lúng túng cắn môi.
Tôi không nghĩ cô ấy lại hỏi thẳng thế này, nên hơi ngượng ngập lắc đầu: “Còn phải xem cô có đồng ý bị cua không đã.”
“Ha ha ha, tôi biết ngay là anh chẳng tốt đẹp gì mà.” Văn Giai lại cười híp mắt.
Tôi ra vẻ hơi bất đắc dĩ: “Thật ra tôi biết mình không phải người tốt, nhưng tôi cũng không phải người xấu.”
“Thế thì là loại người gì?”
Tôi nhớ lại lời nhận xét của Bạch Vi về mình, không khỏi mỉm cười: “Có người nói tôi là thành phần cặn bã, lưu manh, vô văn hóa của xã hội.”
“Hả, thế mà anh còn bảo mình không phải người xấu à? Không được rồi, tôi phải tránh xa anh ra mới được!”
Nói rồi, Văn Giai cố tình kéo cái ghế lùi ra sau một chút.
Tôi bị cô ấy chọc cười, nên cũng cố tình kéo cái ghế về phía cô ấy.
“Được rồi, cái tên xấu xa này không được lại gần tôi nữa, không thì tôi sẽ không nói cho anh biết là tôi có bạn trai hay chưa đâu.”
“Được.” Tôi trịnh trọng gật đầu, ngồi ngay ngắn lại.
Văn Giai nghiêng đầu suy nghĩ: “Ừm… Tôi rất ham chơi, thích đi du lịch khắp nơi giống như một đứa trẻ không nhà. Tôi luôn nghĩ nếu mình có bạn trai, thế chẳng phải sẽ thêm vướng víu sao, đi đâu cũng phải dẫn theo một cái đuôi, chắc chắn sẽ rất phiền phức. Vì thế, tôi chưa từng có bạn trai.”
“Tôi nghiêm chỉnh tuyên bố tại đây rằng, xu hướng… tình ɖu͙ƈ của tôi là bình thường.” Cô ấy lại nghiêm chỉnh bổ sung thêm một câu.
Tôi nén cười: “Nếu cô không nói rõ, suýt nữa tôi tưởng cô là les đấy. Dù gì một cô gái xinh thế này, chưa từng có bạn trai cũng là chuyện rất bất bình thường.”
Cô ấy mếu máo: “Không cho anh nói linh tinh, tôi giống les chỗ nào chứ? Nhưng hai câu sau của anh thì đúng thật, một cô gái tốt như tôi, haizz.. biết tìm ở đâu ra đây?”
Cô ấy tự nựng mặt mình, sau đó nhìn sang bên cạnh, rồi trợn tròn mắt: “Oa! Phương Dương, anh mau coi kìa, cô gái ở đằng kia xinh quá.”
Tôi nhìn theo hướng cô ấy nói, sau khi nhìn thấy cô gái đẹp mà cô ấy nói, tôi không nhịn được giật khóe miệng.
Đó không phải là Bạch Vi hay sao?
Người đàn ông đẹp trai ngời ngời đó không phải Cung Chính Văn thì là ai?
Không phải họ nên đến những nhà hàng sang trọng dùng bữa à? Sao lại chạy đến quán ăn ở con phố này cơ chứ?
“Đẹp lắm đúng không? Còn rất có khí chất nữa, nhờ? Anh nhìn trang phục của cô ấy kìa, phối hợp cực kỳ tinh tế đúng không? Hình như túi của cô ấy là hiệu Chanel đấy, giàu ghê!” Văn Giai nói khẽ, bình luận về Bạch Vi.
Tôi thấy hơi cạn lời: “Một cô gái như cô sao lại thấy hứng thú với gái đẹp thế, bên cạnh cô ta không phải còn có một gã trai đẹp à? Sao cô không soi trai đẹp, mà lại soi gái đẹp thế?”
Bấy giờ, Văn Giai mới quan sát Cung Chính Văn, cô ấy bĩu môi: “Đúng là người đàn ông này đẹp trai thật, nhưng trông chẳng men lỳ tẹo nào, hình như còn hơi lỗ mãng. Tôi vừa nhìn đã biết đây là dòng cậu ấm con nhà giàu có tiền, nhưng vô vị rồi.”
“Thế mà cũng nhìn