“Rốt cuộc là ghi chép hành trình gì?”
Thấy tôi kϊƈɦ động như vậy, Triệu Thư Hằng cũng ghé đầu lại xem, sau khi ngây ngẩn một lúc, trêи mặt anh ta cũng hiện lên vẻ vô cùng vui mừng, kinh ngạc nói: “Cái này, nếu chúng ta không trùng hợp gặp được chuyện lần này thì chẳng có ích lợi gì.
Nhưng đúng lúc cục phó Trương lại đối đầu với chúng ta, rõ ràng là trời giúp mình rồi!”
Tôi ổn định lại tâm trạng, nghe Trịnh Cường nói: “Đây là hành trình của Trương Phú Cường trong nửa năm lại đây, trêи đó chỉ ra nửa năm qua ông ta đã đi Xiêng La khoảng hai mươi lần, còn những nơi khác thì rất ít.
Đương nhiên, đây là kết luận sau khi loại trừ việc ông ta sử dụng những phương tiện giao thông khác”.
“Không sai, lần này Trương Phú Cường thật sự thua rồi.
Thế này quan hệ giữa ông ta và Đỗ Minh Hào có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được”.
Tôi gật đầu, Trịnh Cường giúp chúng tôi lần này không kém gì so với lần tìm thấy La Nhất Chính trước đó, thậm chí còn có sự giúp sức rất lớn cho việc ổn định kết cấu ở Thịnh Hải.
Nghĩ tới đây, tôi lại gửi tin nhắn cho Tề Vũ Manh, nói cho cô ấy biết chuyện này.
Tề Vũ Manh vội gọi lại cho tôi hỏi.
Qua điện thoại, tôi cũng có thể nghe ra giọng điệu vô cùng kϊƈɦ động của cô ấy, cô ấy liên tục hỏi tôi chuyện này có phải là thật không, nguồn tin có đáng tin cậy không.
Tôi chỉ đành cười khổ giải thích rằng đây là tin tức do Trịnh Cường cung cấp, vả lại, trong ghi chép hành trình này có đóng dấu chuyên dụng và thông tin cá nhân, còn giả được sao?
Sau khi giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện cho Tề Vũ Manh nghe, tôi đang định cúp máy thì Tề Vũ Manh nói: “Phương Dương, vậy các anh hãy đợi ở đó, tôi sẽ qua ngay”.
Tôi nói: “Bây giờ cũng đã muộn thế rồi, cô qua đây làm gì? Nếu cô đói thì tôi có thể mang về cho cô ít đồ ăn, lát nữa sẽ mang thẳng đến khách sạn”.
Nghe tôi nói vậy, Trịnh Cường nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, nói nhỏ với vẻ mặt hơi ɖâʍ đãng: “Không nhìn ra đấy, hóa ra cậu em Phương Dương đây mới là cao thủ tình trường”.
Tôi ngây ra, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy đầu kia điện thoại dừng lại một lát, sau đó truyền đến tiếng Tề Vũ Manh hét lên: “Trịnh Cường, anh chán sống rồi phải không?”
Qua điện thoại, giọng hét ấy vẫn truyền khắp nửa căn phòng.
Trịnh Cường không khỏi rùng mình, ngồi cười he he.
Tôi ho khan một tiếng: “Trịnh Cường cũng không cố ý đâu.
Vả lại lần này, anh ta đã giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao…”
Tề Vũ Manh “xì” một tiếng: “Được, tôi không nói lại được anh.
Thôi các anh tranh thủ ăn nhanh lên, bây giờ, tôi đang bàn chuyện với cục trưởng Lâm, hi vọng có thể tìm ra một cách giải quyết hoàn hảo.
Ngoài ra, chuyện này, Phương Dương anh và Triệu Thư Hằng nên dừng ở đây thôi”.
“Cô nói vậy là sao?”
Đột nhiên nghe thấy cô ấy nói như vậy, tôi thấy hơi nghi hoặc.
“Anh bị ngớ ngẩn à? Chuyện lần này không đơn giản như chuyện xã hội đen, trái lại đã dính líu đến rất nhiều thứ.
Cho dù là ở cấp bậc như cục trưởng Lâm cũng cần phải cẩn thận ứng phó, huống hồ các anh không có chỗ dựa ở Thịnh Hải, nếu bị người ta hãm hại, cả đời này các anh sẽ không thể ngóc đầu dậy nổi đâu”.
Tề Vũ Manh giải thích đầy sâu xa, tôi cũng hiểu được ý tứ của cô ấy.
Tôi cúp máy rồi nhìn vào dãy số hiển thị trêи màn hình điện thoại mà im lặng một hồi, Trịnh Cường và Triệu Thư Hằng đều thấy kì lạ nhưng không ai hỏi gì.
Tôi suy nghĩ một lúc lại nói: “Chuyện này dừng ở đây thôi.
Chúng ta giao ghi chép hành trình này cho cảnh sát Tề là được rồi, những chuyện về sau cô ấy và Cục trưởng Lâm sẽ xử lý nốt”.
Triệu Thư Hằng nhíu mày hỏi: “Vậy là sao? Tại sao cảnh sát Tề không muốn chúng ta nhúng tay vào nữa?”
Trịnh Cường cũng thấy hơi nghi vấn, nhưng hắn có thể lộng hành như vậy ít nhiều cũng có tâm cơ, chẳng mấy chốc đã hiểu được điểm mấu chốt trong đó, bất đắc dĩ nói: “Thấy chưa, tin tức này quả nhiên có ích cho các cậu”.
Tôi cười vỗ vai Triệu Thư Hằng: “Chúng ta bận rộn lâu như thế cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi, lần này cảnh sát Tề cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi”.
Triệu Thư Hằng nhíu mày: “Phương Dương, tôi hiểu ý của cảnh