Tôi suy trước nghĩ sau, để lật đổ nhà họ Cung, tôi vẫn sẽ chọn Đồng An Chi.
Dẫu sao dù Đồng An Chi uy hϊế͙p͙ tôi, cũng là vì muốn rèn luyện năng lực của tôi.
Bây giờ, National như một tòa nhà lớn đang nghiêng ngả, tôi đại diện cho xí nghiệp hùng mạnh như tập đoàn Vọng Thiên đến hợp tác với họ.
Ưu thế cao, nhưng mặt hạn chế cũng không ít.
Nếu tôi đàm phán không tốt, có lẽ với Đồng An Chi, tôi thật sự sẽ không gánh vác nổi chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn.
Huống hồ với một xí nghiệp lớn mà nói, đề bạt một người mới thăng chức luôn cần có một bàn đạp, mà vụ đàm phán với công ty National này chính là cơ hội của tôi.
Tôi nằm trêи giường suy nghĩ, rồi lại ngồi dậy lên mạng tìm kiếm thông tin về National.
Đến khi thấy mình đã thuộc làu làu những thông tin này, tôi mới lại nằm xuống giường.
Triệu Thư Hằng ở phòng kế bên chắc cũng đã nhận được điện thoại của Đồng An Chi, cách một bức tường, tôi vẫn có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói bất mãn của anh ta.
…
Hôm sau, tôi dậy từ sớm, nhìn đồng hồ thì mới có sáu giờ.
Thịnh Hải không có tiếng gà gáy, nhưng qua lớp ánh sáng bạc nơi chân trời, tôi vẫn cảm thấy một chút sảng kɧօáϊ của buổi sáng sớm.
Tôi mở cửa sổ đón gió sớm, đúng là rất dễ chịu.
Sửa soạn xong, tôi gọi cho Ôn Hân.
Vốn tôi định nói cho cô ấy biết địa chỉ của công ty National, nhưng suy nghĩ lại nếu cô ấy đã thông thuộc như vậy thì sao có thể không biết chuyện này?
Tôi bỏ ý định đó đi, chỉ tán gẫu với cô ấy vài câu, cho cô ấy biết ăn sáng xong là chúng tôi sẽ đến National.
Vì cuộc hẹn vào buổi chiều, nên nếu Ôn Hân bận thì không cần đến cũng được.
Tôi gõ cửa phòng của Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh, báo cho Tề Vũ Manh biết hôm nay, tôi và Triệu Thư Hằng phải đi bàn chuyện hợp tác.
Vì thế nếu cô ấy rảnh thì có thể đi chơi.
Xử lý công việc xong, chúng tôi sẽ về ngay.
Tề Vũ Manh rất thoáng tính, cô ấy nói dẫu sao cũng chưa đi chơi ở Thịnh Hải lần nào, giờ phải tranh thủ cơ hội để lượn lờ.
Nhỡ đâu sau này về Yến Kinh rồi, lại bận tối mắt tối mũi, đến cơm cũng không kịp ăn.
Lúc ra ngoài, Triệu Thư Hằng đã thay một bộ đồ đứng đắn.
Phải công nhận rằng anh ta vốn đã khá có khí chất rồi, nên khi khoác lên mình bộ đồ vest và giày da trông lại càng giống các nam tài tử trêи màn ảnh hơn.
Nhưng đáng tiếc là hai quầng thâm đen ngòm trêи mắt đã bán đứng anh ta.
Triệu Thư Hằng lẩm bẩm: “Hôm nay coi như là xong đời rồi.
Phương Dương, trông chờ vào anh thôi đấy.
Nếu anh không làm được, lần này về chúng ta cứ xác định là bị nghe chú Đồng mắng đi”.
Tôi cũng thấy hơi bất đắc dĩ: “Nếu sự việc có biến, chúng ta chỉ có thể bất biến ứng vạn biến thôi, cố thử xem sao.
Vả lại, nếu đến chút chuyện cỏn con này mà chúng ta cũng không làm tốt, chắc anh Đồng sẽ hoài nghi về năng lực của chúng ta đấy”.
Dứt lời, tôi cười ha ha vỗ vai Triệu Thư Hằng: “Đương nhiên anh thì khác, anh là tổng giám đốc của bất động sản An Sơn, ai dám nói gì anh chứ?”
“Thôi đi.
Mấy hôm trước, bối tôi đã nói nếu lần này về mà tôi vẫn ngu ngơ như trước, ông ấy sẽ cách chức tôi và giảm một nửa số tiền tiêu vặt sau này”.
Triệu Thư Hằng ảo não nói.
Tôi lắc đầu không đáp lời, Tề Vũ Manh thì khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt rất hứng thú.
Tôi ho khan một tiếng nói: “Thôi chúng tôi đi đây, cảnh sát Tề này, lát cô tự xuống ăn sáng hay đi cùng chúng tôi luôn?”
Tề Vũ Manh nhướn mày đáp: “Ăn sáng thôi mà, anh còn sợ tôi bị ai hại chắc? Các anh xuống trước đi, chị đây vẫn còn chuyện phải làm”.
Tôi nhún vai, đi xuống dưới ăn sáng với Triệu Thư Hằng.
Triệu Thư Hằng ủ rũ ăn sáng, ăn xong thì nhìn bộ đồ trêи người tôi đến mức ngẩn ngơ.
Tôi hiếu kỳ hỏi: “Anh nhìn tôi chằm chằm như thế làm gì?”
“Tôi đang nghĩ hôm nay, anh ăn vận như kiểu hình người dạng chó ấy.
Bình thường sao tôi không nhìn ra nhỉ?”
Triệu Thư Hằng vuốt cằm, như nghĩ nung nghĩ nấu lắm rồi mới nói ra câu này.
Tôi giơ nắm đấm lên, Triệu Thư Hằng vội nhoẻn miệng cười nói: “Tôi đùa thôi, nhưng anh mặc bộ này trông được lắm, rất ra dáng lãnh đạo”.
Tôi lấy điện thoại ra soi gương.
Tôi để một kiểu tóc đơn giản,