Bansha đứng ngoài cửa, một nhóm người đi theo sau ông ta.
Sau khi mở cửa ra, Bansha không nói gì, ông ta nhìn tôi bằng gương mặt không cảm xúc, rồi quan sát Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính vài lần.
“Bansha, cuối cùng thì ông cũng đến rồi.” Tôi ngả lưng vào ghế, bình tĩnh nói.
Bansha chậm rãi đi vào phòng riêng, đám người mà ông ta dẫn tới từng người tiến vào phòng, có khoảng chừng hai, ba mươi thằng, may mà phòng này đủ to nên không quá chen chúc.
La Nhất Chính và ba tên thuộc hạ của Đỗ Minh Cường đứng dậy, bước tới đứng yên sau lưng tôi và Đỗ Minh Cường.
Bansha kéo một chiếc ghế, tự ngồi xuống, nhìn Đỗ Minh Cường từ trêи xuống dưới rồi hỏi: “Dương, đây là ai vậy?”
“Bạn tôi.”
“Nghe nói lái Mercedes Benz tới đây hả? Có phải giàu lắm không?”
“Liên quan gì đến ông đâu.”
Bansha đột nhiên đổi sắc, ông ta nở nụ cười nham hiểm: “Tất nhiên là liên quan chứ, các cậu đập phá địa bàn của tôi, đánh bị thương người của tôi, tôi phải xem xem các cậu có đủ tiền đền bù không chứ.”
Nghe đến đây, Đỗ Minh Cường không kiềm được mà lắc đầu bật cười, sau đó cầm điện thoại lên ấn vài cái.
Tôi liếc mắt thấy ông ta đang gửi tin nhắn, bên trêи có địa chỉ của nhà hàng này.
Bansha không trả lời, ông ta nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
“Ông nói cảnh sát dùng nhục hình với ông, vậy ông khoe vết thương ra xem nào, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Bansha đột nhiên trở mặt, tỏ ra chế giễu và khinh thường: “Dương, cậu thông minh lắm, quả thật tôi đã nhận một món tiền từ Cung Chính Văn, cậu ta còn bảo cùng lắm chỉ để tôi ngồi tù một năm thôi, tôi hết cách, đành với đồng ý với cậu ta. Nhưng cho dù tôi thật sự hãm hại cậu, cậu có thể làm gì được tôi nào? Định đánh tôi à? Hay là định giết tôi luôn?”
Nói đến đây, vẻ mặt Bansha đột nhiên trở nên dữ dằn: “Còn chúng mày đi đập phá địa bàn của tao, đánh bị thương người của tao, món nợ này tao phải tính cho rõ ràng, mười triệu, đưa tao mười triệu Baht, tao sẽ tha cho chúng mày, nếu không, tao thiến cái cần tăng dân số của chúng mày cho chó ăn.”
Bansha vừa dứt lời, mười mấy thằng đàn em phía sau đã bao quanh chiếc bàn, đồng thời, mấy thằng cha người Xiêng La cầm đầu rút từ thắt lưng ra một thứ đen sì, nhắm vào chúng tôi.
Súng, chúng mang theo súng tới đây.
Cùng lúc đó, ba thằng đàn em của Đỗ Minh Cường cũng nhắm khẩu súng đen thui vào phía chúng.
Xiêng La là quốc gia hợp pháp hóa súng đạn, nghe nói có khoảng vài triệu người lấy được giấy chứng nhận sử dụng súng, nhưng không thể mang ra đường một cách tùy tiện, nếu bị phát hiện sẽ ăn cơm nhà nước.
Đám người của Bansha chắc chắn có không ít súng, lần trước chúng bao vây tôi nhưng không mang theo, chắc vì cảm thấy một mình tôi thì không cần làm lớn chuyện như vậy.
Lần này thì khác, ông ta biết tôi dẫn theo vài người, cho nên mới dùng đến thứ ấy.
Còn về phía Đỗ Minh Cường, ông ta làm cái nghề này, mang theo súng cũng là chuyện rất bình thường.
Đôi bên đối đầu bằng vũ khí nóng, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến cực độ.
Nói thật lòng, tôi rất hồi hộp, nói không sợ là nói dối. Dù gì tôi cũng chưa từng đối diện với tình huống súng đạn thật như vậy, càng chưa từng cầm súng chĩa vào ai.
Thứ này không phải đồ chơi, nếu đối phương có ai đó quá liều hoặc quá nóng nảy, đột nhiên bóp cò, chỗ này sẽ có rất nhiều người chết.
Rất có khả năng tôi, Đỗ Minh Cường và La Nhất Chính đều chết ở đây, bởi vì phe chúng tôi chỉ có vẻn vẹn ba khẩu súng, bên phía Bansha phải có trêи năm khẩu.
May mà người của Bansha không ngu đến mức bóp cò luôn, nhưng chúng cũng rất căng thẳng, tôi chỉ sợ không cẩn thận sẽ xảy ra tranh chấp.
Tôi thấy Bansha cũng sợ, nhưng ông